Đại Đường Song Long Truyện

Chương 688 : Không thể quay lại

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Hầu Hi Bạch bước đến bên kia Khấu Trọng, vui vẻ nói:



- Tuyết sẽ biến trời đất thành một thế giới thuần khiết trắng toát. À! Sao Thiếu Soái lại buồn bã thế?



Từ Tử Lăng cảm nhận lạc thú khi tuyết chạm lên đầu mình, cười nói:



- Hắn đang phiền não vì phải làm Hoàng đế.



Hầu Hi Bạch phì cười nói:



- Chuyện này dân thường như ta không có tư cách để mà phiền não.



Khấu Trọng chán nản:



- Nói thẳng ra, đây vẫn chưa phải là phiền não khiến ta khổ sở nhất, khiến ta đau lòng nhất chính là Tống Ngọc Trí vĩnh viễn không tha thứ cho ta! Hai vị là những người từng trải, là tiền bối của tiểu đệ, có thể nghĩ biện pháp hộ ta chăng.



Hầu Hi Bạch nghiêm mặt nói:



- Để nữ nhân tha thứ cho ngươi, chỉ có hai phương pháp, chính là làm một việc khiến nàng cảm động mà quên đi hết mọi chuyện, thông thường ta vẽ một bức tranh hay làm một bài thơ là đủ, thậm chí còn dư.



Khấu Trọng nói:



- Ta đã không biết vẽ tranh, lại chẳng biết cả ngâm thơ, làm sao khiến nàng cảm động được? Lẽ nào ta múa Tỉnh Trung Bát Pháp từ chiêu thứ nhất đến thứ tám, hay đưa nàng đi xem ta đánh trận, thế chỉ sợ lại còn phản tác dụng.



Hầu Hi Bạch nghiêm túc nói:



- Đương nhiên phải xem bệnh bốc thuốc mới hiệu quả, tiểu thư Tống gia thật ra là người như thế nào, thích gì ghét gì?



Trên mặt Khấu Trọng hiện ra vẻ ngượng ngùng:



- Nàng là người có nguyên tắc và lý tưởng kiên định, là một nữ tử tốt, tính khí quật cường mà lại ôn nhu đa tình, còn chuyện nàng thích gì, hắc, tiểu đệ chưa từng bỏ chút sức lực nào trên phương diện này.



Hầu Hi Bạch kiên nhẫn gặng hỏi tận gốc:



- Vậy nàng có nguyên tắc và lý tưởng gì?



Khấu Trọng ho khan một tiếng xấu hổ đáp:



- Đây đơn thuần chỉ là một cảm giác, cách nghĩ thực sự trong nội tâm nàng thực ra ta không biết được nửa phần. Bởi nàng hiểu nhầm ta cầu thân với Tống gia là một âm mưu, nên cứ không chịu tha thứ cho ta. Còn trong Tống gia, nàng thuộc phái chủ hòa, không muốn Tống gia bị cuốn vào chiến tranh.



Hầu Hi Bạch ngây ra hồi lâu, cười khổ:



- Vậy ngươi có thực sự yêu nàng không?



Từ Tử Lăng tham gia:



- Ban đầu hắn hoặc là tâm chưa định tình chưa đủ, nhưng bây giờ ta khẳng định ái tình trong hắn đã cắm rễ sâu rồi. Ngọc Trí tiểu thư là một người yêu hòa bình, ghét chiến tranh, có lòng dạ thương người, do đó thấy Khấu Trọng hiếu chiến khiến thiên hạ hỗn loạn làm nàng sinh ra phản cảm. Muốn nàng thay đổi triệt để cách nhìn với Khấu Trọng chỉ có một biện pháp thôi.



Khấu Trọng mừng rỡ nói:



- Nói đi!



Từ Tử Lăng chậm rãi thốt:



- Ta chỉ mới thoáng nghĩ ra phương pháp cải tử hoàn sinh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm vững được, đợi đến khi nào nghĩ xong rồi sẽ nói cho ngươi! Tục ngữ có câu “Lòng thành có thể làm mềm sắt đá” (Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai), chỉ cần tình yêu của ngươi với nàng có thể chịu được thử thách, cuối cùng cũng sẽ có ngày nàng tha thứ cho ngươi thôi.



Hầu Hi Bạch vỗ vỗ lên vai Khấu Trọng nói:



- Lời của Từ Tử Lăng hàm ý sâu sắc rất chí lý. Chúng ta sẽ nghĩ giúp ngươi biện pháp tốt nhất, để mỹ nhân Tống gia hồi tâm chuyển ý với ngươi.



Khấu Trọng khổ sở nói:



- Ta toàn nhờ vào vào các ngươi thôi! Ai! Trong tim ta mâu thuẫn và rối loạn muốn chết, ta đã định vứt hết tất cả đi gặp nàng, lại sợ chọc cho nàng thêm phản cảm.



Từ Tử Lăng nói:



- Hiện giờ ngươi đang có việc gấp, hãy tạm xếp chuyện tư tình nhi nữ sang một bên, chuẩn bị đầy đủ cho thắng lợi cuối cùng. Đừng cho rằng chuyện vẽ bản đồ trong thành Trường An là dễ dàng, mà là nhiệm vụ gian nan đó. Lý Uyên đặt trọng binh trú tại bộ tổng chỉ huy Cấm vệ quân của Huyền Vũ môn sau Cung thành, bước chân vào đó là không có khả năng. Vì vậy có thể phát động được tấn công trong thành cũng chưa chắc thắng được. Đáng ngại nhất là chưa chiếm được một cửa thành nào đã bị người ta đánh bại, đến lúc ấy thật không dám nghĩ nữa.



Khấu Trọng nói:



- Còn nhớ lúc trước ta từng lấy danh nghĩa nghiên cứu kiến trúc để tới Công bộ của Lưu Chánh Hội, lén xem bố trí một dải nhà cửa quanh Dược Mã Kiều không? Trong phòng bản đồ còn có mật thất nhưng bị khóa chặt, ta từng hỏi Lưu Chánh Hội bên trong có chứa gì, lão nói chỉ khi Lý Uyên phê chuẩn mới được vào, do đó lão cũng không biết. Theo ta đoán, bên trong chính là bố trí quân sự của thành Trường An, do đó chúng ta chỉ cần có thể tới mật thất thuận tay dắt dê, đỡ tốn rất nhiều công sức.



Hầu Hi Bạch vẫn còn thấy e ngại:
Khấu Trọng đổi đề tài:



- Bất kể khó khăn thế nào, Tử Lăng nhất định phải đưa Tống nhị ca tới gặp mỹ nhân trường chủ.



Từ Tử Lăng cười khổ:



- Điều đó do Tống nhị ca quyết định, chẳng lẽ ta cố khiêng y đi à?



Khấu Trọng phân tích:



- Điều nhị ca truy cầu chỉ là một mộng tưởng không tồn tại. Ngươi và ta hiểu rõ hơn ai hết, mẹ chưa từng để tâm tới Tống nhị ca.



Từ Tử Lăng nói:



- Vấn đề là ta không nhẫn tâm nói với nhị ca sự thật ấy.



Khấu Trọng gật đầu đồng ý, nói:



- May mà Tống nhị ca thực sự động lòng với Thương Tú Tuần, chuyện này còn có hi vọng.



Từ Tử Lăng nhíu mày ngẫm nghĩ.



Khấu Trọng nói:



- Nhất định phải có phương pháp lay chuyển được nhị ca, ví dụ như kích khởi tấm lòng hiệp nghĩa của y, khiến y cảm thấy chúng ta đi để cứu Thương Tú Tuần, không phải đơn giản chỉ để gặp nàng.



Từ Tử Lăng không vui nói:



- Ngươi tưởng ta sẽ nói dối nhị ca như vậy hả? Nói dối kiểu này rốt cuộc cũng có ngày bị phát hiện.



Khấu Trọng nói:



- Lăng thiếu gia không cần phải nói dối, chỉ cần phóng đại sự thật lên một chút. Ôi! Ta đi cùng ngươi nhé!



Từ Tử Lăng trầm giọng nói:



- Thì ra ngươi luôn giả vờ chỉ vì không muốn trở về thăm mẹ thôi.



Khấu Trọng hai mắt tuôn ra dòng lệ nóng, buồn rầu nói:



- Bởi vì ta sợ trở về, một khi ta chưa về, mẹ dường như vẫn đang sống tiêu diêu tự tại trong tiểu cốc u tĩnh. Nhưng khi ta đối mặt với mộ phần của mẹ, tất cả mộng ảo sẽ tan biến như bọt nước.



Từ Tử Lăng vươn tay đặt lên vai Khấu Trọng, cười thê thảm nói:



- Chưa gặp mẹ ngươi đã khóc lóc tới không còn ra hình người nữa rồi, trải qua bao nhiêu năm, giờ đây Vũ Văn Hóa Cập đã trở thành cát bụi, ngươi còn không thể tiếp nhận sự thật sao?



Khấu Trọng nức nở:



- Hận sẽ vĩnh viễn tồn tại.



Phía trước đột nhiên xuất hiện ánh đèn.



Hai gã lẽ nào còn tâm tình để ý tới, thực ra là không hề để vào mắt.



Trong trời đêm mờ ảo, hai chiến thuyền cỡ trung tiến thẳng tới, còn gõ chuông ra lệnh cho họ phải dừng lại.



Thiếu Soái quân trên thuyền chia nhau tiến vào trạng thái khẩn cấp chuẩn bị tác chiến. Âm Hiển Hạc, Hầu Hi Bạch, Lôi Cửu Chỉ lần lượt ra khỏi phòng đi tới mặt trước thuyền. Quân lính lật lớp da trâu che máy bắn đá, máy bắn nỏ ra, bày trận thế nghiêm chỉnh chờ đợi.



Hai bên dần tiến lại gần nhau.



Khấu Trọng lấy tay áo lau nước mắt, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mấy người Lôi Cửu Chỉ đang đi đến đứng ở hai bên, gã hét lớn:



- Lão tử là Khấu Trọng đây, bây giờ ta muốn đi gặp Đỗ Phục Uy, kẻ nào dám cản ta? Lập tức giết không tha!



Tiếng hét truyền ra xa, làm rung động Đại Giang.



Các binh sĩ đồng thanh hét theo.



Nào ngờ hai thuyền địch vẫn hiên ngang thẳng tiến chẳng chút nhường nhịn.



(