Đại Đường Song Long Truyện

Chương 693 : Không tốn một giọt máu

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Sư Phi Huyên miệng nói động thủ, song thần sắc lại bình tĩnh như nước trong giếng không một gợn sóng. Đôi mắt trong sáng thấp thoáng ánh hào quang thâm sâu khó lường, rõ ràng đã có tinh tiến về tu vi so với hồi còn ở Tái Ngoại. Nhưng chỉ có Từ Tử Lăng hiểu rằng nàng đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, giống như Thạch Chi Hiên, khiến linh giác của hắn không tài nào nắm bắt được.



Khấu Trọng á khẩu không biết nói sao nghênh tiếp ánh mắt của nàng, hồi lâu mới thất thanh nói:



-Phi Huyên nói đùa phải không! Nàng đâu phải là người giải quyết sự việc bằng vũ lực?



Sư Phi Huyên mỉm cười dịu dàng nói:



-Lời do huynh nói, khi tất cả những phương pháp khác như giải thích, khuyên răn, khẩn cầu, uy hiếp đều vô hiệu, vậy trừ vũ lực ra còn có cách giải quyết nào nữa? Phi Huyên tuyệt đối không thể để Ba Thục rơi vào tay Thiếu Soái.



Từ Tử Lăng nói:



-Phi Huyên…



Sư Phi Huyên sắc mặt bình tĩnh ngắt lời gã, ánh mắt không nhường nhịn chút nào nhìn Khấu Trọng chăm chú:



-Bất kể Tử Lăng trước đây có ngàn vạn lý do trợ giúp huynh đệ Khấu Trọng của chàng, tất cả đều đã là quá khứ, thiên hạ ngày nay thành thế chia hai, Tử Lăng xin chớ can dự vào tranh chấp giữa Phi Huyên với Thiếu Soái.



Từ Tử Lăng trong lòng buồn bã, một bên là người ngọc mình yêu sâu đậm, một bên là huynh đệ thân thiết từ thuở nhỏ, gã có thể làm gì được đây? Đột nhiên, gã lâm vào cảnh khó xử không biết theo bên nào.



Hai mắt Khấu Trọng thần quang rực sáng, trở lại là Thiếu Soái tràn đầy tự tin không ngại bất kỳ người nào trong thiên hạ. Gã mỉm cười:



-Mời Sư tiên tử cho biết phải làm sao.



Cha con Giải Huy nhìn Sư Phi Huyên, lộ ra thần sắc chờ đợi hiếu kỳ, hiển nhiên họ không hề biết “giải quyết bằng vũ lực” của Sư Phi Huyên là chuyện gì.



Sư Phi Huyên ung dung nói:



-Số phận của Ba Thục chính là do Sắc Không kiếm của Phi Huyên và Tỉnh Trung Nguyệt của Thiếu Soái quyết định!



Từ Tử Lăng, Giải Huy và Giải Văn Long đều biến sắc.



Khấu Trọng thất thanh:



-Nàng nói gì? Phi Huyên chớ nên dọa ta.



Sư Phi Huyên biểu lộ không còn cách nào khác, than:



-Đến thời khắc này, Phi Huyên nào còn tâm tình đùa bỡn với huynh. Bất kể huynh có đồng ý không, đây là phương pháp giải quyết vấn đề duy nhất Phi Huyên nghĩ được.



Khấu Trọng nhìn sang Từ Tử Lăng nhờ viện trợ, gã này chỉ cười khổ đáp lại, đành chuyển ánh mắt sang Sư Phi Huyên, dở khóc dở cười nói:



-Phi Huyên đã từng nghĩ rằng như vậy quá bất công chưa! Ta không thể không nể mặt Lăng thiếu gia, lại không thể ra tay độc ác đối phó nàng, thậm chỉ còn chẳng dám làm tổn thương một sợi tóc của nàng. Trong tình huống này, ta mất Ba Thục chẳng còn phải nghi ngờ gì nữa.



Sư Phi Huyên từ tốn nói:



-Phi Huyên không muốn phân thắng bại với huynh, mà là phân định sinh tử, nếu huynh không có lòng dạ xuống tay giết Phi Huyên, căn bản chẳng có tư cách làm Hoàng đế! Từ cổ chí kim, kẻ làm đại sự có ai không ngoan tâm thủ lạt, bất kể chướng ngại vật nào cản trở ngôi Hoàng đế đều phải bị tiêu diệt.



Khấu Trọng cười khổ:



-Có phải nàng chọn Lý Thế Dân làm chân chủ là vì hắn có tính cách này?
Từ Tử Lăng ngầm cảm thấy đằng sau lời của nàng có thâm ý khiến người ta khó lòng biết được, nhíu mày hỏi:



-Phi Huyên có thể nói rõ hơn một chút chăng? Để ta xem phải giúp thế nào.



Sư Phi Huyên sắc mặt bình tĩnh khẽ lắc đầu nói:



-Hiện giờ chưa tới lúc, nhưng chàng sẽ chóng biết được thôi. Tử Lăng bảo trọng!



Nói rồi để lại cho gã một cái nhìn tràn đầy ý vị ôn nhu triền miên, biến mất vào trong khu rừng bên đường quan đạo.



Từ Tử Lăng ngây ra nhìn cho tới khi nàng khuất dạng, trong lòng dấy lên muôn con sóng dữ chẳng thể nào bình lặng lại được.



Hiện giờ Sư Phi Huyên vì tình thế phát triển buộc phải xuống phàm trần, tu vi càng tinh tiến, đã có thể tiêu sái chế ngự “tâm”, không còn thấp thấp thỏm thỏm thận thận trọng trọng như trước nữa. Nàng của hôm nay không còn phải kìm nén nội tâm, giảm thiểu ý vị tu hành, trở nên nhập thế hơn, nhưng Từ Tử Lăng lại cảm thấy lòng nàng rời nhân thế càng xa. Những hồi ức mê người ở Long Tuyền thành đã một đi không trở lại, gã phải thở ra một hơi thư thái hay là thấy mất mát đây? Bản thân gã cũng không hiểu rõ.



Trong lòng hai người đều có biến hóa vi diệu.



-Chà!



Nghĩ đến đây, giọng nói của Khấu Trọng vang lên bên tai gã:



-Không thể không phủ nhận tiên tử của chúng ta đã hạ thủ lưu tình với tiểu đệ, nếu nàng đem sự tình về bảo khố có thực giả ra cho Lý Thế Dân, với thủ đoạn trước nay của Lý tiểu tử nhất định sẽ khiến chúng ta phải chịu thiệt thòi thê thảm. Trước mắt là hãy lùi một bước, Ba Thục trung lập, chúng ta tạm không động tới Quan Trung. Con mẹ nó, tiểu đệ phải cùng Lý Thế Dân quyết một trận chiến công thủ ở thành Lạc Dương để phân cao thấp.



Từ Tử Lăng cười khổ:



-Là do ta gây họa!



Khấu Trọng giơ tay đặt lên vai gã, lắc đầu nói:



-Không! Phải là ngươi đã cứu ta mới đúng. Sư Phi Huyên đâu có phải kẻ phàm tục như ta với ngươi, ha ha! Nàng là tiên tử mà! Thực ra nàng sớm đã biết tận chân tơ kẽ tóc chuyện bảo khố còn huyền cơ rồi, chỉ là xác thực từ lời ngươi nói thôi. Khi nàng nghĩ đến câu có bảo khố là có được thiên hạ, cùng với chuyện chúng ta mưu đoạt Ba Thục đã khẳng định thêm một bước niềm tin của nàng. Ha ha! May mà có chuyện ngươi tiết lộ bí mật khiến cho nàng coi trọng Lăng thiếu gia, bỏ qua cho ta, không dùng bí mật này làm tan vỡ đạo kỳ binh không còn là kỳ binh chúng ta dùng để tấn công Trường An nữa.



Tận đáy lòng Từ Tử Lăng trào dâng sự ấm áp. Lời phân tích của Khấu Trọng thật hợp tình hợp lý, nhưng cuối cùng phần an ủi gã vẫn là quan trọng nhất. Vị hảo huynh đệ này của mình thực là bụng dạ phóng khoáng, không để chuyện được mất trong lòng. Thắng không kiêu, bại không nản.



Gã nói:



-Phi Huyên mới nói mấy câu đã khiến ta buông tay, ngươi không trách ta chứ?



Khấu Trọng bật cười:



-Lão ca ngươi đã giúp ta trải qua những tháng ngày gian khó nhất, lại còn suýt mất đi cái mạng nhỏ vì ta nữa, Khấu Trọng ta cảm kích tới mức mắt lệ nhạt nhòa. Đều là huynh đệ, sao có thể không hiểu tâm sự của đối phương, hãy nghỉ ngơi thật tốt đi! Chà! Phi Huyên tuyệt đối không phải kẻ thích nói khoác dọa người, nàng ắt phải có thủ đoạn lợi hại đối phó ta. Ta cảm thấy lo lắng, phải mau chóng về Bành Lương gặp Tống Khuyết, báo cáo tình hình mới nhất, đại kế đánh úp Trường An đã tiêu tan. Làm phiền Lăng thiếu gia giải thích cho đám Lôi đại ca ta phải không từ biệt mà đi.



Từ Tử Lăng than:



-Ta cũng thấy lo.



Khấu Trọng hai mắt thần quang rực sáng, trầm giọng nói:



-Trong thiên hạ không kẻ nào cản trở được quyết tâm đánh Nam dẹp Bắc của ta, vừa rồi trên đường tới đây, ta đã nghĩ thông suốt tình huống của mình. Sư Phi Huyên có lập trường của nàng, ta có lý tưởng niềm tin của ta. Tránh cho thiên hạ rơi vào tay Ma môn, hi sinh của cá nhân tính cái con bà nó làm gì chứ. Ta đã hạ quyết tâm vứt bỏ tất cả, toàn tâm toàn ý vì sự hòa bình thống nhất trong tương lai mà chiến đấu tới cùng, càng gian nan càng có ý nghĩa, càng thấy được vẻ đẹp của sinh mệnh. Sau chuyện Trường An, lập tức về Bành Lương gặp ta, không chừng Âm Tiểu Kỷ sớm đã tới đó tìm huynh trưởng của nàng rồi. Ta đi đây!



(