Đại Đường Song Long Truyện

Chương 724 : Trăm vạn lượng vàng

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Xét về thanh thế thì chuyến đi lần này của Tư Đồ Phúc Vinh giả đến Trường An không hề giống với lúc nhập quan lánh nạn trước đây. Ngoài Tư Đồ Phúc Vinh vốn do Nhậm Tuấn đóng, Tống Sư Đạo trong vai Thân Văn Giang, Lôi Cửu Chỉ trong vai quản gia, Khấu Trọng trong vai Thái Nguyên Dũng, Từ Tử Lăng trong vai Khuông Văn Thông ra thì còn hơn hai mươi vị tuỳ tùng gồm cả Vương Huyền Thứ, Tra Kiệt trong đó. Mỗi người đều có một thân phận hộ tịch có thể qua mặt những cuộc kiểm tra xét hỏi ngặt nghèo nhất. Tất cả đều do Bàng Ngọc phụ trách cung cấp, hoàn toàn không phải là hàng giả mạo.



Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch vẫn lưu lại Trường An nhưng ẩn mình dưới thân phận một cư dân bình thường do Trần Phủ đã sắp đặt cho họ.



Từ trong lời nói của Nhậm Tuấn có thể biết được tình hình gần đây của đại tiểu thư Trác Kiều. Do tình thế ở Sơn Đông rất nguy cấp, hơn nữa lại mất đi sự bảo hộ trước đây của Đậu Kiến Đức và Lưu Hắc Thác nên Trác Kiều đã dẫn Tiểu Lăng Trọng và thuộc hạ về Lương Đô lánh nạn để tính kế vẹn toàn, việc này khiến cho Khấu Trọng và Từ Tử Lăng yên tâm được một mối lo trong lòng.



Do trước đây đã sớm chào hỏi Doãn Tổ Văn đồng thời Thái Nguyên Dũng và Khuông Văn Thông đã từng nhờ việc đánh mã cầu mà danh chấn Quan Trung, trở thành hồng nhân của Lý Uyên nên họ đã thuận lợi nhập quan, vào thẳng thành Trường An sau khi trải qua cuộc tra xét theo lệ.



Khi tàu cập bến kênh Vĩnh An, Doãn Tổ Văn, Trì Sinh Xuân, “Đại Tiên” Hồ Phật, tiểu mĩ nhân đã làm cho Nhậm Tuấn hồn xiêu phách lạc mê mẩn bấy lâu nay-Hồ Tiểu Tiên, Kiều Công Sơn và Nhĩ Văn Hoán đều kính cẩn chờ đợi ở đó từ lâu. Điều này thể hiện rõ họ coi trọng vụ kinh doanh Phi Tiền (1) này của Tư Đồ Phúc Vinh như thế nào.



Ngoài mặt mọi người đương nhiên đều tỏ ra vô cùng vui mừng giống như được trùng phùng với bạn bè thân thiết lâu ngày không gặp vậy. Tối hôm đó, Doãn Tổ Văn tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho mọi người ở Thượng Lâm Uyển. Ôn Ngạn Bác cũng tham gia nhưng Tiết Vạn Triệt do xuất chinh cùng Lý Nguyên Cát chưa về nên không thể có mặt. Hai người Kiều Nhĩ cũng vì có công vụ mà không thể y hẹn.



Qua ba tuần rượu, Tư Đồ Phúc Vinh do Nhậm Tuấn đóng giả vào chủ đề chính:



-Lần này Phúc Vinh đến Trường An việc đầu tiên đương nhiên là để họp mặt với chư vị bằng hữu, sau nữa là để thỉnh an Tiểu Tiên.



Hồ Tiểu Tiên nghe vậy lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, đầu mày cuối mắt làm nên một dáng điệu quyến rũ mê hồn. Tấm lòng của Nhậm Tuấn với Hồ Tiểu Tiên lúc này có thể nói rằng ngay cả người qua đường cũng biết. Sát khí trong mắt Trì Sinh Xuân vừa xuất hiện lập tức bị che giấu bởi một gương mặt tươi cười, lớn tiến cười lớn nói:



-Dám hỏi nhiệm vụ thứ yếu của ông chủ lớn đến đây lần này phải chăng là để kinh doanh Phi Tiền?



Từ Tử Lăng và Khấu Trọng trao đổi bằng ánh mắt với nhau, tâm ý tương thông, đều cảm thấy tên tiểu tử Nhậm Tuấn gặp được Hồ Tiểu Tiên thì giống như thoát thai hoán cốt, biến thành một người khác, tài hoa hào khí ngất trời.



Nhậm Tuấn nói:



-Chuyện kinh doanh Phi Tiền lần này ta đã trù bị từ lâu và sớm đã thông qua tất cả những nơi quan trọng, tất cả những người có liên quan rồi. Tông chỉ làm ăn của Tư Đồ Phúc Vinh ta chính là như vầy, không làm thì thôi còn đã làm thì phải làm cho tốt nhất. Thái bình thịnh thế có thủ đoạn làm ăn của thái bình thịnh thế, thời kì loạn lạc cũng có cách làm của thời kì loạn lạc.



Doãn Tổ Văn vô cùng hưng phấn nói:



-Trong thư Tư Đồ lão bản gửi cho ta có nói sẽ thiết lập tổng bộ ở Trường An, không biết đến nay có còn chắc chắn như đã nói hay chăng?



Hồ Phật nói:



-Đường xá đi lại không được an toàn, nhu cầu đối với việc kinh doanh Phi Tiền lại càng lớn. Ta đã cùng vài người bạn ở Trường An thảo luận qua vấn đề này rồi, không ai không nói rằng việc kinh doanh này rất có triển vọng mà còn chỉ rõ rằng chỉ có ông chủ Tư Đồ mới có đủ tư cách chủ trì việc buôn bán dùng tiền để kiếm tiền này thôi. Tài lực đương nhiên là một nhân tố vô cùng quan trọng nhưng uy tín trên thương trường lại càng quan trọng hơn.



Ôn Ngạn Bác nói:



-Nghe nói Tư Đồ huynh đã từng làm thử ở Bình Diêu và vài thành lân cận, không biết phản ứng ra sao?



Thân Văn Giang tức Tống Sư Đạo vui vẻ nói:



-Phản ứng nhiệt liệt hơn dự liệu. Chúng ta đã dựa trên tiền lãi đã phân chia một cách hợp lý giữa hai bên cung cầu để kinh doanh tiền trang nên các nhà buôn ai cũng cảm thấy hài lòng và thuận tiện.



Nhậm Tuấn bình thản nói:



-Tiền bạc ngoài đường thì kiếm không bao giờ hết, nhưng Tư Đồ Phúc Vinh ta coi việc làm ăn chỉ là nhịp cầu để kết thêm mối quan hệ thân thiết với bạn bè mà thôi. Kinh doanh Phi Tiền không những có thể thúc đẩy việc giao thương hàng hoá mà còn có thể dựa theo quy mô lớn nhỏ của vụ buôn bán để thu thuế cho triều đình, gia tăng quốc khố, đối với triều đình thì chỉ có lợi chứ không hề có hại.”



Ôn Ngạn Bác mỉm cười nói:



-Hoàng thượng nhất định sẽ vô cùng vui mừng.



Ánh mắt Nhậm Tuấn dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Hồ tiểu Tiên. Hắn vô cùng tự tin nói:



-Ta là người làm ăn buôn bán nên không biết nói những lời khách sáo. Nói về chuyện kinh doanh, ta quyết định chia số vốn mở tiền trang ra làm mười phần, mỗi phần là mười vạn hoàng kim. Ta chiếm năm phần, còn lại xin do các bằng hữu chia nhau đảm nhận. Sau này số tiền kiếm được sẽ căn cứ vào số tiền vốn mỗi người góp mà chia lợi nhuận. Còn về năm phần của ta, trong đó có ba phần ngoài thuế khoá ra tất cả tiền lời còn lại đều thuộc về quốc khố.



Bọn Khấu Trọng thầm nhủ vở kịch đã đến hồi gay cấn rồi đây. Mười vạn lượng hoàng kim quả thực không phải là một con số nhỏ, hơn nữa nếu đem vàng thật bạc thật ra thì cho dù là một người giàu có như Trì Sanh Xuân cũng không thể không thỉnh thị Hương Quý mới có thể xoay sở được số vàng đó. Khi hắn đến gặp Hương Quý thì hành tung của hắn sẽ bị Bạt Phong Hàn giám sát nghiêm ngặt.



Ôn Ngạn Bác động dung nói:



-Ngạn Bác phải chịu sự hạn chế của quan chức nên không có duyên tham dự, hơn nữa cũng không thể có đến nửa phần tiền vốn nhưng đối với tấm lòng luôn hướng về triều đình của Tư Đồ huynh ta vô cùng cảm động. Buổi triều sớm mai ta sẽ báo cáo sự việc lên hoàng thượng, ngài nhất định sẽ rất ủng hộ chuyện này.



Doãn Tổ Văn gật đầu nói:



-Ông chủ Tư Đồ quả là nhanh nhẹn sòng phẳng, hơn nữa còn am hiểu con đường dẫn đến thành công trong nghề buôn bán. Vậy coi như ta cũng tham gia một phần.



Tống Sư Đạo nói:



-Tác phong của Phúc Vinh gia trước nay vẫn như vậy, luôn là một người làm ăn nghiêm túc, sổ sách rõ ràng tỉ mỉ. Về mặt này thì phải nhờ chư vị cùng góp vốn cử người đồng thời giám sát để tránh sau này xuất hiện những hiểu lầm không đáng có trong sổ sách. Chúng ta đặt tổng điếm ở Trường An chính là để chư vị có thể dễ dàng kiểm tra theo dõi.



“Đại tiên” Hồ Phật nói:




Phong Đức Di nói:



-Nếu Lý Thần Thông bằng lòng đứng về phía chúng ta, rồi đi thuyết phục Tiêu Vũ và Trần Thúc Đạt thì sẽ tương đối dễ dàng. Chà! Từ Tử Lăng ngươi và Khấu Trọng đã thành tâm bảo đảm; có sự hết mình ủng hộ Lý Thế Dân của các ngươi thì ai dám nghi ngờ về cơ hội thành công tuyệt đối cơ chứ?



Từ Tử Lăng than thở nói:



-Ta đã gặp Thạch Chi Hiên rồi!



Phong Đức Di ngẩn người ra nói:



-Ngươi đã gặp Thạch Chi Hiên rồi ư?



Nhất thời ông ta vẫn chưa hiểu được hàm ý trong câu nói của Từ Tử Lăng. Gã mang tình hình kể lại toàn bộ cho Phong Đức Di, đoạn nói:



-Bị bại lộ thân phận như vậy quả thật không biết là phúc hay là hoạ đây?



Phong Đức Di trầm ngâm nói:



-Có thể giữ cho thân phận không bị bại lộ đương nhiên là lý tưởng nhất. Thật không ngờ lại có mật đạo nối liền giữa Quốc Nhạc Phủ và Thái Cực Cung. Với thực lực của các ngươi thì không phải là hoàn toàn không có cơ hội thành công. Việc này các ngươi tốt nhất có thể kéo dài đến sau khi Thế Dân trở về, sắp xếp mọi việc cho thỏa đáng rồi mới tiến hành, ta nghĩ Thạch Chi Hiên sẽ rất khó phản đối.



Từ Tử Lăng tiếp thu nói:



-Về lý thì nên như vậy.



Phong Đức Di cười nói:



-Chuyện này vừa có hại lại vừa có lợi, ít nhất cũng làm cho không có ai hoài nghi chuyện các ngươi có thể hợp tác với Lý Thế Dân vì Thạch Chi Hiên và Từ Hàng Tĩnh Trai trước nay vẫn luôn đối đầu, người ngoài còn cho rằng Thạch Chi Hiên hợp tác với các người nữa đấy



Từ Tử Lăng cười khổ nói:



-Đây có lẽ là điểm tốt duy nhất.



Phong Đức Di nghiêm mặt nói:



-Thạch Chi Hiên là người trời sinh ra đã vô cùng tà ác, vui buồn khó đoán, lại có một sức phá hoại vô hạn. Trước sau gì cũng là tâm phúc đại họa của chúng ta, cho nên nhất định phải tiêu diệt hắn trước khi khởi nghĩa. Nếu không, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể khiến chúng ta phải phí công. Hắn quyết không đồng ý người nhất thống thiên hạ lại là Lý Thế Dân vì như vậy tức là Từ Hàng Tĩnh Trai đã giành thắng lợi hoàn toàn.



Từ Tử Lăng gật đầu nói:



-Phong lão nhìn rất chuẩn. Liễu Không đại sư hiện đang gửi thân ở Đông Đại Tự, ngày mai ta sẽ tìm ông ấy thương lượng. Đại Sư chắc sẽ có cách hơn chúng ta.



Phong Đức Di nói:



-Vẫn còn một việc ta phải nhắc nhở các ngươi, cần phải cẩn thận Thất Châm Chế Thần của Doãn Tố Văn mà ta đã từng nhắc đến trước đây đó. Chỉ cần hắn có chút nghi ngờ, sẽ tuỳ tiện bắt lấy bất cứ người nào trong số các ngươi. Hắn mà đã ra tay thì vô cùng tàn độc và sẽ dễ dàng truy ra tất cả các bí mật của chúng ta.



Từ Tử Lăng nghĩ đến tình trạng khổ sở của Lôi Cửu Chỉ lúc trước, phải trải qua một thời gian dài trị thương mới bắt đầu hồi phục, bất giác cảm thấy không lạnh mà run. Gã nói:



-Người có khả năng bị bắt nhất có thể là Thái Nguyên Dũng hoặc Khuông Văn Thông. Vậy ta và Khấu Trọng sẽ cho họ chịu khổ một phen



Phong Đức Di hỏi:



-Các ngươi giấu năm mươi vạn lạng hoàng kim ở đâu vậy?



Từ Tử Lăng nói:



-Giấu ở một nơi bí mật bên ngoài Tư Đồ phủ, đảm bảo không ai biết. Trước bữa tiệc tối nay là hoàn thành, nếu không thì khó mà tránh được tai mắt của Trì Sinh Xuân.



Phong Đức Di nói:



-Các ngươi làm rất tốt! Đến tận lúc này vẫn chưa phạm phải một sai lầm nào cả.



Từ Tử Lăng cáo từ rời khỏi Phong phủ.



----------------------



(1) Phi Tiền xuất hiện vào trung kỳ thời Đường (vào thời Đường Hiến Tông?!), đương thời thương nhân ra ngoài kinh doanh mang theo tiền đồng không tiện, nên trước tiên đến quan phủ xin một giấy chứng nhận, bên trên ghi rõ số tiền, sau đó dùng giấy này đi nơi khác mua hàng. Giấy chứng nhận đó chính là Phi Tiền. Phi Tiền thực chất cũng như một loại nghiệp vụ hối đoái, bản thân không có giá trị lưu thông, không có ý nghĩa của tiền tệ.



(