Đại Đường Song Long Truyện

Chương 73 : Oan gia ngõ hẹp

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Quế Tích Lương và Hạnh Dung bị ép vào một góc, cánh tay gã họ Hạnh đã bị thương, máu chảy đầm đìa, hiển nhiên là đã rơi vào thế hạ phong. Những khách nhân khác và đám tiểu nhị đều đã rụt cả vào gần nhà bếp, trên mặt đều lộ vẻ phẫn nộ nhưng chỉ dám giận mà không dám nói. Khấu Trọng với Từ Tử Lăng vừa mới bước qua cửa đã bị hai tên đệ tử Vũ Trúc Đường cản lại: "Hai tên tiểu lâu la các ngươi cút xéo cho ta! Ở đây không có chỗ cho các ngươi!".



Từ Tử Lăng thấy bạ cũ bị thương, hừ lạnh một tiếng, dợm bước lên phía trước. Kiếm quang loé lên, một trong hai tên kia đã vung kiếm chém xả xuống vai trái gã. Từ Tử Lăng còn chưa chủ động thì Khấu Trọng đã phi ra một cước.



"Vút!".



Trường kiếm trong tay tên kia vụt khỏi tay bay mất, cả người cũng bay lên khỏi mặt đất, rơi bịch xuống một chiếc ghế. Tiếng đồ đạc đổ vỡ lập tức vang lên. Người trong quán tất thảy đều động dung. Năm tên đẹ tử Vũ Trúc Đường còn lại bị một chiêu của Khấu Trọng làm cho hồn phi phách lạc, lùi lại một bên, rơi vào cảnh lưỡng đầu thọ địch. Quế Tích Lương và Hạnh Dung không dám tin vào mắt mình, há hốc miệng nhìn hai gã Khấu, Từ.



Khấu Trọng ôm quyền nói: " Quế hương chủ muốn xử trí mấy tên phản đồ to gan dám dĩ hạ phạm thượng này thế nào?".



Một hán tử cao lớn, xem ra có vẻ là người đứng đầu trong đám đệ tử Vỹ Trúc Đường hét lớn: "Cái gì mà dĩ hạ phạm thượng, Bạch Vinh ta cũng là hương chủ của Vũ Trúc Đường, phụng lệnh đường chủ La Hiền đến mời Quế hương chủ đến nói chuyện, hai người các ngươi mới là dĩ hạ phạm thượng!".



Quế Tích Lương nhìn tên đệ tử Vũ Trúc Đường vẫn còn đang lăn lộn dưới đất không bò dậy nổi, trầm giọng nói: "Mời ta đến nói chuyện cũng phải dùng đến đao kiếm hay sao?".



Khấu Trọng chỉ tay vào Bạch Vinh cười cười nói: "Vậy thì Bạch hương chủ không đúng rồi! Như vậy đi! Chúng ta trói bọn họ lại đem đến trước mặt La đường chủ để xem ai đúng ai sai!".



Bạch Vinh khẽ hất hàm ra hiệu, lập tức có hai tên xông lên, vung đao chém Khấu Trọng. Từ Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, bước lên chặn trước mặt gã, song thủ tề xuất, trước khi hai thanh đao chém xuống đã đấm cho mỗi tên một đấm vào bụng. Hai tên kia lập tức ngã nhào vào người Bạch Vinh, ba người lăn lộn dưới đất như ba trái hồ lô, trông nhếch nhác thảm hại vô cùng. Mấy tên còn lại thấy vậy đều run lên cầm cập, đứng cũng không vững chứ nói gì đến động thủ. Quế Tích Lương và Hạnh Dung cứ trố mắt ra nhìn, trong lòng dâng trào cảm giác sĩ biệt tam nhật.



Khấu Trọng chậm rãi vỗ tay nói: "Thế nào? Có cần đại náo Vũ Trúc Đường cho La đường chủ bớt oai phong không? Nếu Quế hương chủ không muốn đi thì để hai tiểu lâu la chúng tôi làm giúp!".



Quế Tích Lương không lên tiếng, đưa mắt nhìn Hạnh Dung rồi bước tới kéo hai gã ra ngoài phố rồi mới nói: "Về gặp quân sư trước đã!".



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng biết y đang sợ hãi, chỉ đành cười khổ đi theo.



Giống như đa phần các thành thị khác ở Giang Nam, đường sông là con đường chủ yếu liên hệ giữa thành nội với các vùng nông thôn xung quanh, cũng là khung xương để tạo nên bố cục trong thành. Các nhà ven sông tường sơn vôi trắng toát, ánh nắng chiếu xuống mặt nước hắt lên những song cửa sổ tạo nên một bức tranh tươi mới của vùng sông nước.



Quân sư phủ trước đây là phủ đô đốc Giang Âm, nằm ở giữa thành. Cổng chính của phủ có thông thẳng tới một chiếc cầu lớn bắc qua sông, khiến cho cả toàn quân sư phủ có một khí thế khác thường. Phương Nam an tĩnh hơn là Phương Bắc nên có rất nhiều bách tính chạy nạn ở Phương Bắc tập trung về Giang Âm này, vì vậy mà nơi đây càng thêm phồn hoa đô hội. Người trong thời loạn đều chỉ muốn sống cảnh thái bình, thế nên lão bách tính đều không mong Trúc Hoa Bang có biến, tâm tư này ai ai cũng hiểu được. Mặc dù Từ Tử Lăng không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu quyền lực và địa bàn này, nhưng gã cũng thầm cảm thấy cần phải ngăn cản không để loại cường đồ ác độc như Thiết Kỵ Hội nuốt chửng Trúc Hoa Bang. Khi Quế Tích Lương dẫn hai gả qua cầu thì gặp phải phiền phức. Người phụ trách việc phòng vệ phủ quân sư là một hương chủ khác tên gọi Mạch Vân Phi, kẻ này là đại đệ tử của quân sư Thiệu Vũ Châu, tướng mạo cao to anh tuấn. Y ngạo nghễ nhìn Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, đoạn nói: "Sư phụ có lệnh, kể từ lúc này tất cả người lạ mặt đều không được vào quân sư phủ".



Quế Tích Lương lại thêm một phen mất mặt với hai gã, nhưng cũng không cách nào hơn, cuối cùng đành phải vẻ khó xử nói: " Hai người này là môn sinh của trung liệt sĩ Ngôn Khoan năm xưa đã hy sinh vì đại nghiệp của bản bang, mấy năm gần đây lưu lãng giang hồ đã học được một thân võ nghệ, vừa rồi đã đánh cho bọn Bạch Vinh thua liểng xiểng, vì thế nên tôi mới hy vọng có thể giới thiệu với quân sư".



Mạch Vân Phi khinh thường nhìn hai gã, thần sắc như muốn nói: " Thế thì đã làm sao!", lắc đầu nói: " Vậy cũng phải đợi qua đêm nay mới được".
Khấu Trọng nở một nụ cười tinh quái, vươn mình ngáp dài, thong thả đáp: "Nhi nữ tư tình chỉ làm tăng thêm gánh nặng tinh thần cho người hiệp sĩ, ta không ngại tìm một nữ nhân chơi đùa trong chốc lát, nhưng tuyệt đối sẽ không động tình. Chính sự quan trọng, những chuyện khác đều phải dẹp sang một bên.Trêu chọc ả Tống đại tiểu thư này một chút thì còn được, nếu bảo Khấu Trọng ta phải đi lấy lòng, đi nịnh hót ả thì đừng hòng! Ngươi có hiểu không?".



Từ Tử Lăng nói: "Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?".



Khấu Trọng đáp: "Một là lập tức rời khỏi đây, một là đợi đến đêm nay đến Trúc Lâm đại hội đó đại náo bà nó một trận, ngươi thấy thế nào?".



Từ Tử Lăng nhún vai nói: "Chắc chắn ngươi không đồng ý cách của ta. Theo ta thấy chuyện của Trúc Hoa Bang chúng ta quản không nổi mà cũng không có tâm lực làm chuyện đó. Huống hồ bọn Đoạn Ngọc Thành vẫn còn đang đợi chúng ta trong rừng, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ngươi chê phiền phức của chúng ta vẫn còn hơi ít hay sao vậy?".



Khấu Trọng cười hì hì nói: " Ngươi đừng thiên kiến với ta như thế được không? Khấu Trọng ta có lúc nào dám không tôn trọng ý kiến của Lăng thiếu gia đâu chứ. Vậy thì cứ theo ý ngươi, chúng ta trộm vài cỗ xe lừa rồi rời khỏi thành. Ngươi thấy hai cỗ đã đủ chưa?".



Từ Tử Lăng nghi hoặc nói: "Lấy xe ở đâu cho ngươi trộm?".



Khấu Trọng cười cười: "Đương nhiên là ở Phong Trúc Đường rồi. Bọn họ có nhiều xe nhiều ngựa nhiều lừa, mất đi hai cỗ cũng không vấn đề gì. Chúng ta tuỳ tiện tìm một lý do là có thể đánh xe đi. Chuyện này cứ để ta lo là được!".



Từ Tử Lăng tỏ vẻ không vui nói: "Trầm Bắc Xương và Lạc Phụng đối tốt với chúng ta như vậy, làm sao có thể lấy oán báo đức chứ?".



Khấu Trọng gật đầu nói: "Đều là ngươi nói đúng, vậy chi bằng chúng ta đến Vũ Trúc Đường xem sao. Đằng nào thì cũng kết oán với bọn chúng, thêm một hay bớt một cũng không ảnh hưởng gì!".



Từ Tử Lăng lập tức hiểu ra, cười khổ nói: "Tên tiểu tử trời đánh không chết nhà ngươi nói đi nói lại cuối cùng cũng chỉ muốn gây rối để rồi xem có cơ hội đục nước béo cò hay không mà thôi!".



Khấu Trọng cười lớn nói: "Chỉ có người là hiểu ta thôi!".



Nói đoạn liền kéo Từ Tử Lăng đứng dậy, thấp giọng nói: "Vũ Trúc Đường đường chủ La Hiền sai bọn Bạch Vinh dẫn thủ hạ đi bắt Tích Lương về Vũ Trúc Đường ắt hẳn có âm mưu gì đó, sao chúng ta không đi xem thử là chuyện gì? Hắc! Ngươi dù sao cũng không thể không quan tâm tới mạng nhỏ của hai tên tiểu tử Tích Lương và Hạnh Dung mà!".



Từ Tử Lăng nói: "Ngươi biết Vũ Trúc Đường ở đâu không?".



Khấu Trọng đắc ý nói: "Thánh nhân không phải đã dạy không biết thì phải hỏi hay sao? Đừng ngần ngừ ở đây nữa, mau đi với ta!".



Từ Tử Lăng tự biết không cãi lại gã, cực chẳng đã đành phải nhấc chân bước theo.