Đại Đường Song Long Truyện

Chương 752 : Bi quan ly hợp

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Khấu Trọng bước chầm chậm, ra hiệu cho Vương Huyền Thứ cùng gã sóng vai đi đến Hoa Ngạc Lâu, tranh thủ hỏi:



- Thục Ny đã nói gì với ngươi rồi?



Vương Huyền Thứ hơi lừng khừng, đáp khẽ:



- Nàng hỏi về chuyện cha ta, rồi hỏi những chuyện khi thành Lạc Dương bị vây hãm, cuối cùng còn hỏi việc Thiếu Soái tới Trường An.



Khấu Trọng dừng lại trước cửa hỏi tiếp:



- Huyền Thứ trả lời nàng như thế nào?



Vương Huyền Thứ lộ vẻ phẫn nộ:



- Nàng chỉ muốn nói tốt cho Dương Hư Ngạn, ta căn bản không muốn nói nhiều với nàng, quan hệ giữa ta và nàng cũng không còn gì nữa.



Khấu Trọng cũng hiểu, phì cười nói:



- Nàng làm thuyết khách cho Dương Hư Ngạn à? Hy vọng chỉ là nàng tự mình làm như vậy, nếu là chủ ý của Dương tiểu tử, vậy thì Dương tiểu tử đó quả là ngu trên mức ta tưởng tượng.



Vương Huyền than:



- Thục Ny từ nhỏ đã rất ích kỷ, chỉ thích những nam nhân cường đại, chứ không phải vì chung tình. Theo ta đoán, nàng cũng mượn việc nói chuyện với ta để hiểu rõ ràng thêm về Thiếu Soái. Thiếu Soái phải cẩn thận một chút, nói gì thì nói, nàng cũng là ái phi đang được Lý Uyên rất sủng ái.



Khấu Trọng chấn động:



- Cũng nhờ Huyền Thứ cảnh tỉnh. Đúng! Đây rất có thể là âm mưu của Dương Hư Ngạn, muốn chọc cho Lý Uyên nổi sát khí. Từ đó có thể nói: Lý Uyên xem ra chưa có ý muốn giết ta, nếu không cần gì phải dùng đến Đổng quý phi tiếp xúc với chúng ta.



Khấu Trọng toát mồ hôi lạnh, gã vì chuyện với Thượng Tú Phương, mãi đến lúc vừa rồi vẫn còn mơ hồ, suy nghĩ không được thanh tỉnh. May mà có Vương Huyền Thứ cảnh tỉnh lại.



Vương Huyền Thứ gật đầu đồng ý nói:



- Xin Thiếu Soái cẩn thận! Nàng ở trên lầu cao nhất ở tầng thứ ba, đang đợi đại giá Thiếu Soái.



Khấu Trọng vừa bước vào cảnh giới sau khi được đao thì quên đao, cả người lập tức trở nên thoải mái, dứt bỏ những phiền não về tư tình nam nữ, vỗ vỗ vai Huyền Thứ, rồi tiến vào đại sảnh rộng rãi của Hoa Ngạc Lâu, gã nói với Vương Huyền Thứ:



- Có rất nhiều việc chúng ta không thể trông vào Lý Thần Thông, do đó phải cố thiết lập mối liên hệ giữa chúng ta và Lôi đại ca, việc này phải cẩn thận gấp bội. Ta tự mình lên lầu, ngươi đi làm việc đi!



Vương Huyền Thứ tuân lệnh ra đi.



o0o



Hoa Ngạc Lâu bố trí rất tao nhã, thể hiện hết quyền thế của Lý Uyên, tầng dưới là đại sảnh có thể để hơn mười bàn tiệc, để rất nhiều bàn ghế, chỗ nào cũng vẽ rồng vẽ phượng, vách tường được trang trí rất nhiều những tranh chữ quý báu. Lầu hai là nơi làm việc, nên biết Lý Uyên dù cùng các phi tần đến đó hóng mát nhưng vẫn phải xử lý công vụ. Lầu ba có bình phong ngăn ra làm hai, một bên là một cái sảnh nhỏ, bên kia là phòng ngủ. Đổng Thục Ny đang ở lầu ba chờ gã, càng làm gã sinh ra nghi ngờ hơn.



Vừa lên tới lầu hai, hơn mười cấm vệ đang đứng gác ở cầu thang làm bằng gỗ lim đi lên lầu ba, nhìn thấy Khấu Trọng, đều đứng nghiêm cúi chào.



Khấu Trọng liếc mắt qua, vừa xem đã hiểu ngay công lực sâu cạn của đám này, chỉ có một người mà gã nhìn không thấu, bèn mỉm cười đi thẳng tới trước mặt gã.



Người gã nhìn không thấu là một tráng hán to lớn, gương mặt chất phác hào phóng, rất có khí phách, vóc người tương đương với Khấu Trọng, ánh mắt thu liễm giấu giếm, mới nhìn qua cũng không khác quá nhiều so với những cấm vệ cạnh gã, chỉ là có thần khí hơn một chút, nhưng sao có thể qua mặt được Khấu Trọng?



Người nọ tỏ ra mình đã thủ lĩnh cấm vệ, tiến lên một bước nói:



- Mời Thiếu Soái di giá lên lầu, Đổng quý phi đang đợi Thiếu Soái.



Khấu Trọng hỏi nhỏ:



- Không thể tưởng được thủ hạ của Phiệt chủ lại có người được như lão huynh, xin hỏi cao tính đại danh?




Đổng Thục Ny nhìn gã, lộ vẻ sầu thảm:



- Ngươi có biết mỗi ngày rời giường, đều sợ có một ngày ta sẽ mất đi sự sủng ái của Hoàng Thượng, làm người như vậy thì còn gì là vui thú? Càng sợ có những lời đồn bất lợi, phá hỏng danh dự của ta.



Khấu Trọng đồng tình nói:



- Đây đích xác không phải là cuộc sống của người bình thường.



Đổng Thục Ny đi đến trước người Khấu Trọng, khựng lại một chút rồi vùi đầu vào ngực gã, nói vẻ ôn nhu:



- Bây giờ ngoài nhị biểu ca ra, người ta không quen người nào nữa, Khấu Trọng có thể dẫn người ta đi không?



Khấu Trọng cảm thấy đầu lớn như cái đấu.



Gã đã sớm đề phòng về sự giảo hoạt của nàng, đâu thể chỉ bằng vào mấy câu của nàng mà tin ngay được. Nói không chừng tất cả những gì nàng những bây giờ, cũng chính là do Dương Hư Ngạn đứng sau lưng sai khiến, nên gã căn bản không muốn dây dưa bất kỳ quan hệ gì với nàng, nói gì đến những chuyện xấu mù mờ này, cười khổ:



- Không phải nàng đã sinh cho Lý Uyên một nhi tử mập mạp trắng trẻo rồi sao? Nàng nhẫn tâm không quan tâm đến nhi tử của mình thế à?



Đổng Thục Ny quả quyết:



- Đứa con này có cũng như không, vài ngày mới cho ta gặp nó một lần, ta hết chịu nổi cuộc sống cung đình này rồi! Bây giờ chỉ có ngươi là có thể cứu ta. Khấu Trọng ơi! Ngươi là nam nhân có bản lãnh nhất mà Thục Ny biết.



Khấu Trọng thở dài:



- Ta bây giờ không phải muốn chống lại Lý Uyên, mà là kết minh với lão cùng nhau kháng ngoại địch. Thục Ny sớm biết như vậy, hà tất lúc trước lại làm thế?



Đổng Thục Ny lui về phía sau hai bước, gương mặt lại đanh lại, đôi mắt đẹp bắn ra thần sắc phẫn nộ, giận dữ:



- Ta sẽ vĩnh viễn nhớ những lời này của Khấu Trọng ngươi, không thể tưởng được ngươi lại là người vô tình vô nghĩa như thế, ta nhìn lầm ngươi rồi!



Nói xong, nàng xoay người phất tay áo bỏ đi. Đi được vài bước, bỗng lại quay lưng nói với gã:



- Ngươi nếu cứ khăng khăng một mực, khẳng định không có kết quả tốt đâu. Ta cũng đã hết lòng quan tâm tới ngươi rồi, sau này phát sinh chuyện gì chớ có trách ta.



Dứt lời phẫn nộ bỏ đi.



Khấu Trọng thiếu chút nữa vò đầu bứt tóc, không rõ nàng “hết lòng quan tâm” tới mình là như thế nào, một câu cuối cùng hàm ý đe dọa, nhưng gã cũng không lấy làm lạ. Thượng Tú Phương vừa rồi đã nói, mặt trái của yêu chính là hận, còn có gì mà phải giận chứ.



Khấu Trọng chán nản ngồi xuống, nghe thấy tiếng bọn người Đổng Thục Ny và Nhan Lịch đi xuống lầu, trong lòng cảm thấy mờ mịt.



Gã tình nguyện đối mặt với thiên quân vạn mã, cũng không muốn đối mặt với những sự tình dây dưa nan giải này. Vừa tới Trường An, đã gặp phải những chuyện oái oăm như thế này, thời gian sau này làm sao mà vượt qua được đây?



o0o



Từ Tử Lăng xuyên qua rừng trúc của Ngọc Hạc Am, rẽ phải ngoặt trái trên con đường rải đầy đá vụn, đi theo Thường Thiện Ni chỉ tới tịnh xá Thạch Thanh Tuyền ở tạm.



Mỗi bước đi đã lại đến gần Thạch Thanh Tuyền một bước.



Trong sinh mạng ngắn ngủi này sinh ly tử biệt có thể xảy ra trong nháy mắt, thời gian trôi nhanh như chớp, gã cũng không phụ lòng Thạch Thanh Tuyền, càng không thể phụ lòng kỳ vọng và hảo ý của Sư Phi Huyên, nếu không ba người họ sẽ trở thành người bị hại cả.



Nghĩ đến điểm này, trong lòng gã chợt nóng bừng, trái tim đầy hình ảnh động lòng người của Thạch Thanh Tuyền, bước đi nhanh hơn, rảo bước tiến về phía mục đích của mình.



Cuộc đời gã đã tới đến một giai đoạn mới, một thời điểm chấm dứt cái cũ, bắt đầu một ngày mới.



(