Đại Đường Song Long Truyện

Chương 755 : Tính cách mâu thuẫn

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Khấu Trọng trở lại chỗ Lý Uyên. Lý Uyên đưa tay ra hiệu, Vi công công và đám thị vệ lập tức lùi ra xa, sau đó lão trầm giọng nói:



- Triệu Đức Ngôn nói gì thế?



Nghe lão gọi cộc lốc tên Triệu Đức Ngôn, cũng biết trong lòng lão không vui, chỉ là không có cách nào khác.



Khấu Trọng nhìn thẳng vào mắt Lý Uyên, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ dị, mình và Lý Uyên đại biểu cho hai lực lượng quân sự cực mạnh ở hai miền nam bắc, họ nhìn như nói chuyện chuyện phiếm với nhau, nhưng thật sự thì chỉ cần vài lời là đủ để quyết định tương lai Trung Thổ. Trong lịch sử lâu dài ở trung thổ, chắc chắn chưa bao giờ xuất hiện quan hệ vi diệu như gã và Lý Uyên lúc này.



Tống Khuyết nói không sai. Lịch sử do người sáng tạo mà xuất hiện, Khấu Trọng đang sáng tạo ra lịch sử.



Lý Uyên lại nhíu mày nói:



- Thiếu Soái nếu có gì khó nói, có thể không trả lời câu hỏi của ta.



Khấu Trọng cười khổ nói:



- Phiệt chủ chớ hiểu lầm, ta chỉ vì những lời của Triệu Đức Ngôn đã chạm đến cựu tình giữa ta và bọn Đột Lợi, do đó trong lòng có cảm thấy không thoải mái. Tên Triệu Đức Ngôn này chỉ muốn ly gián tình huynh đệ giữa ta và họ, mà về phương diện này thì hắn khẳng định đã rất thành công. Cuối cùng tất cả chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực, coi như tình cảm giữa ta và huynh đệ tái ngoại đã trở thành thù địch.



Lý Uyên chấn động hỏi:



- Triệu Đức Ngôn dùng liên quân xâm lấn để uy hiếp Thiếu Soái, đúng không?



Khấu Trọng thở dài nói:



- Giọng lưỡi Triệu Đức Ngôn càng tỏ vẻ khẳng định lại càng thể hiện liên quân chưa có hành động xâm lấn, nếu không thì hắn đã không dám đề cập tới, để làm giảm sự cảnh giác của chúng ta. Từ đó cho thấy, hắn có kế hoạch khác để đối phó với Khấu Trọng ta. Sáng nay, Tử Lăng tới Ngọc Hạc Am, bị người ta hành thích ở chợ Đông, nhất định là do Triệu Đức Ngôn một tay bày ra, mà rất có thể là có hắn tham dự.



Lý Uyên sát khí đại thịnh, trầm giọng nói:



- Gã dám làm bậy ngay giữa địa phương của Lý Uyên ta à?



Khấu Trọng nói:



- Phiệt chủ không cần để việc nhỏ này trong lòng, lão Triệu đó sẽ do một tay ta đảm trách, Phiệt chủ ở một bên trông chừng là được. Mất đi Triệu Đức Ngôn, khẳng định sẽ là đả kích trầm trọng với Hiệt Lợi.



Lý Uyên im lặng nghĩ ngợi, rồi chậm rãi nói:



- Thiếu Soái xem ra quen thuộc tình hình tái ngoại hơn cả ta. Chiếu theo tính toán của Thiếu Soái, nếu chúng ta kết thành liên minh, Hiệt Lợi có bỏ qua việc xâm lược phương nam không?



Khấu Trọng trong lòng thầm than, Lý Uyên ở Trường An đã coi như hoàn toàn quan liêu tách rời thực tế bên ngoài Trường An, lại bị đám tiểu nhân xúi bẩy che đậy. Nếu là Lý Thế Dân thì sẽ không hỏi những vấn đề như thế, bèn nói:



- Đầu tiên là Hiệt Lợi sẽ tìm mọi biện pháp để phá hỏng sự kết minh của chúng ta, nếu không thành công sẽ đem toàn bộ lực lượng đến xâm lược. Lúc này thế đã thành, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi được, kể cả Hiệt Lợi. Phiệt chủ và Khấu Trọng ta cũng không ngoại trừ.



Lý Uyên hai mắt lộ ra thần sắc suy tư.



Khấu Trọng nói tiếp:



- Do đó chúng ta phải mau chóng đàm phán thỏa thuận chi tiết hợp tác kết minh, rồi chính thức thông cáo thiên hạ về lời ước kề vai chiến đấu giữa chúng ta, sau đó đợi đại giá của Hiệt Lợi. Đó là việc phải làm khẩn cấp hiện nay.



Lý Uyên nói:



- Tống Khuyết có tự mình tới tham dự không?
- Việc này không phải chuyện đùa, cơ hội thành công cực kì nhỏ, Thiếu Soái chớ có hành động thiếu suy nghĩ.



Khấu Trọng thầm than trong lòng. Với thái độ này của Lý Uyên, gã buộc phải quyết chiến với Khả Đạt Chí, chỉ có như vậy mới có thể bức bách Tất Huyền tiến hành quyết chiến với Bạt Phong Hàn. Việc này quả là vô cùng nguy hiểm, bởi vì vô luận Bạt Phong Hàn mấy năm gần đây tiến bộ như thế nào, nhưng với đối thủ là “Vũ tôn” Tất Huyền vô địch tái ngoại, ai dám chắc chắn được thắng bại chứ. Nếu Bạt Phong Hàn thất bại bỏ mình, hậu quả thực khó tưởng tượng nổi. Nhưng thời khắc bọn gã bước vào Trường An, sớm đã cưỡi lên lưng hổ rồi, không thể quay đầu lại nữa.



o0o



Đài chủ tọa của Lý Uyên ở được sắp xếp riêng biệt, rộng hơn những bàn tiệc khác ở phía dưới phân nửa, chỗ ngồi đặt ở hướng bắc, cũng như những người đã ngồi ở ghế chủ tọa, mặt cùng hướng về đại điện, tiện lợi cho việc thưởng thức biểu diễn ca múa.



Long vị của Lý Uyên được đặt hướng chính bắc, Cái Tô Văn bên trái, Khấu Trọng bên phải.



Theo thứ tự sau Cái Tô Văn là Lý Thế Dân, Hàn Triều An, Lý Nam Thiên, Kim Chính Tông và Lý Thần Thông.



Dưới Khấu Trọng lần lượt là Lý Kiến Thành, Từ Tử Lăng, Lý Nguyên Cát, Bạt Phong Hàn, Độc Cô Phong.



Xem ra nhân số này được an bài rất đối xứng, cũng đã tính toán rất kỹ, để làm cho hai người Khấu, Cái cùng cảm thấy được coi trọng, không ai hơn kém ai.



Độc Cô Phong đại biểu cho chủ nhân là người duy nhất không phải là người của chủ tộc, có thể thấy được lão là một đại thần có quan hệ sâu xa với Lý Uyên. Vũ Văn Thương không dự tiệc, nhưng là vì thù oán không chịu dự tiệc, chứ không phải vì Lý Uyên nặng bên này nhẹ bên kia.



Cái Tô Văn lên tiếng đầu tiên, dùng thanh âm trầm ấm đầy sức hút, mạnh mẽ động lòng người của hắn nói:



- Việc làm của Từ huynh và Bạt huynh cùng Thiếu Soái ở Long Tuyền quả là tuyệt đẹp, thẳng thắn mà nói, ta từ khi có hiểu biết tới nay, chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy, không được động thủ mà đã mất hứng phải quay về, nhưng sau đó nghĩ lại, lại thấy cảm giác rất thú vị, bội phục bội phục!



Ánh mắt Từ Tử Lăng nhìn vào Liệt Hà đi theo phía sau Doãn Tổ Văn, thấy hắn đang cười đểu với gã, gã thu hồi ánh mắt lại, nói với Cái Tô Văn:



- Chúng ta và Cái sư phụ tuy đi trên con đường khác nhau, nhưng mục tiêu lại không khác nhiều, đều là vì quân dân Long Tuyền thôi. Nếu mất đi Long Tuyền tấm bình phong này, đối với quý quốc chỉ có hại mà không có lợi.



Hàn Triều An hừ lạnh nói:



- Từ huynh nói sai rồi, kế hoạch lập quốc của Bái Tử Đình được trù bị nhiều năm, chuẩn bị kỹ lưỡng, rất nhiều hy vọng thành công, nếu không phải các ngươi ngang ngược phá hỏng, Bái Tử Đình sao lại phải ôm hận mà chết, người trên kẻ dưới trong nước ta vĩnh viễn không quên việc này đâu.



Những lời của hắn tràn ngập mùi thuốc súng, đám người Lý Kiến Thành nghe thế cũng biết khó có thể ngắt lời, bởi vì hai bên đều là khách quý, là chủ nhà phải bảo trì lễ phép với người ta, phải ở vị trí trung lập. Đương nhiên trong thâm tâm, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát và Lý Nam Thiên đều ngầm vui mừng.



Bạt Phong Hàn phì cười nói:



- Bái Tử Đình sở dĩ ngang nhiên lập quốc, nguyên nhân chính là ngắm vào việc Đột Lợi, Hiệt Lợi bất hòa. Chính vì việc này nên mới thúc đẩy hai người liên thủ đối phó với hắn, thế cường nhược thắng bại sớm không cần nói cũng biết, Hàn huynh cũng nên vì người Long Tuyền mà cảm kích chúng ta mới đúng.



Cái Tô Văn mỉm cười không nói gì, giữ thần thái làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.



Từ Tử Lăng cảm thấy mục tiêu của hắn là Khấu Trọng, do đó không muốn hao tâm tốn sức với cuộc đấu khẩu vô nghĩa giữa Hàn Triều An và Bạt Phong Hàn nữa. Từ đó cho thấy, người này chẳng những hữu dũng hữu mưu, mà lòng dạ còn rất thâm sâu, có phong phạm của đại tướng.



Lý Thần Thông vì muốn làm dịu không khí cung giương kiếm bạt này, ngắt lời nói:



- Dù ta chưa trải qua việc này, vẫn có thể tưởng tượng sự nguy hiểm vào lúc đó, mạo hiểm bức thoái lui Kim Lang quân của Đột Quyết, quả là làm cho người ta phải ngưỡng mộ. Hắc! Hoàng Thượng và Thiếu Soái chắc nói chuyện với nhau rất tâm đắc, nên mới đến dự tiệc trễ như vậy.



Lời còn chưa dứt, tiếng trống tiếng nhạc bỗng cất lên, đoàn nhạc công bố trí ở hai bên cửa điện đồng loạt diễn tấu, mọi người trong điện toàn thể đều đứng dậy, tung hô vạn tuế.



Lý Uyên cùng Khấu Trọng sóng vai tiến vào, Lý Thế Dân đi sau.



(