Đại Đường Song Long Truyện

Chương 757 : Biện pháp cuối cùng

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Hầu Hi Bạch xuất hiện ở bậc thang ngay phía sau Vương Huyền Thứ, cười ha hả:



- Các huynh đệ! Lại gặp nhau nữa rồi! Ui! Sao sắc mặt các ngươi khó coi thế? Hy vọng là ta không bỏ lỡ dịp may ngàn năm có một được gặp Phó Dịch Lâm.



Khấu Trọng chán nản đáp:



- Bọn ta giờ rơi vào thế bất lợi vô cùng, đau đầu nhức óc, chẳng có tâm tình nào mà ăn uống nữa.



Hầu Hi Bạch lách qua người Vương Huyền Thứ đang xin cáo lui, tới ngồi bên cạnh Bạt Phong Hàn, đùa:



- Cùng tắc biến, biến tắc thông! Ta không tin thiên hạ có ai làm khó bọn ta được, Khấu Trọng mãi mãi là vị thống soái vĩ đại nhất. Ha ha, kể ra nghe nào!



Bạt Phong Hàn xua tay:



- Không có thời gian đâu! Một canh giờ nữa bọn ta sẽ đến Lăng Yên các trong Đường cung, gặp Phó Dịch Lâm, người được xem là một trong Tam đại tông sư, xem xem ông ta dùng Dịch kiếm như thế nào?



Hầu Hi Bạch vui mừng:



- Cuối cùng thì thỏa tâm nguyện rồi, nói thật thì trong ba đại tông sư, người ta muốn gặp nhất là người.



Khấu Trọng than:



- Ta mất hết hứng rồi. Tốt nhất tối nay trùm chăn kín đầu, ngủ con bà nó một giấc, quên hết sự đời.



Hầu Hi Bạch nhíu mày hỏi:



- Có chuyện gì nghiêm trọng dữ vậy?



Khấu Trọng cười khổ:



- Ngày đầu tiên đến Trường An đã mất đi hai chỗ dựa lớn là bảo khổ và Lý Thế Dân thì ngươi nói bọn ta còn làm được gì nữa ngoài đi ngủ.



Hầu Hi Bạch trợn mắt:



- Để ta đi thỉnh giáo Sư tiên tử.



Rồi gã quay qua hỏi Từ Tử Lăng:



- Tử Lăng, có được không?



Khấu Trọng nghe vậy giật mình.



Bạt Phong Hàn lấy làm lạ:



- Nghe xong điều này đáng lẽ người động tâm là Tử Lăng chứ sao lại là ngươi?



Khấu Trọng thiểu não đáp:



- Ba chữ Sư Phi Huyên như chạm vào linh cơ của ta, nhưng lại không nói ra cụ thể được.



Từ Tử Lăng bình tĩnh thông báo:



- Phi Huyên quay về Tĩnh trai rồi.



Hầu Hi Bạch kêu lên thất thanh:



- Cái gì?



“Bốp!”



Ba gã ngạc nhiên quay lại nhìn Khấu Trọng, thấy gã vỗ tay lên đùi, hai mắt sáng rực:



- Có cách rồi!



Không chờ mọi người hỏi, gã đứng bật dậy:



- Có điều là chỉ vớt vát được ba phần thôi. Ta đi một vòng đã, nửa canh giờ nữa sẽ trở về, rồi cả bọn đi gặp sư công.



Hầu Hi Bạch thông báo:



- Ta lúc ở Thành Đô có đến gặp Trí Trí của ngươi, nàng bảo ta nói với ngươi là nàng sẽ tự mình đến Trường An gặp ngươi.



Khấu Trọng vừa nhảy đến đầu bậc thang, nghe vậy giật mình dừng bước, kêu thất thanh:



- Cái gì? Trường An hiện giờ tình hình bất ổn, làm sao để nàng gặp nguy hiểm được.
Lôi Cửu Chỉ gật đầu đồng ý:



-Chuyện này chỉ hai ngày là ổn.



Khấu Trọng hỏi đến việc chuẩn bị cho tiền trang. Nhậm Tuấn đáp:



-Trì Sanh Xuân đã cố gắng kiếm đủ tiền, hôm qua bọn ta vừa mới gửi mười vạn lượng hoàng kim vào quốc khố. Cần khoảng mười ngày để nấu chảy hoàng kim và đúc chữ Trinh Quán lên Kim Nguyên bảo.



Tống Sư Đạo lên tiếng: “



-Các bậc phú hào thương gia ở Trường An lần lượt tranh nhau hùn hạp nên vốn của Phúc Vinh gia cũng chỉ còn có ba phần rưỡi



Khấu Trọng bảo:



-Vì đã biết được hành tung của Hương Quý nên việc tiền trang không còn quan trọng nữa. Các người có thể nào kiếm một cái cớ tạm rời khỏi Trường An tránh tai họa, cũng là bớt đi cho bọn ta một mối lo.



Tra Kiệt lập tức biến sắc, cúi gằm đầu xuống.



Khấu Trọng cười ha hả:



-Chỉ cần nhìn phản ứng của Tiểu Kiệt cũng biết hắn và Hỉ nhi đã đến giai đoạn không rời nổi nhau rồi. Hì, chuyện này căn bản không thành vấn đề. Hỉ nhi là người tự do, chỉ cần nàng cam tâm tình nguyện, thì ngươi đưa nàng đến nơi đâu chẳng được. Có điều vẫn phải đưa nàng đến Lương Đô thì mới an toàn



Khi ánh mắt gã lướt qua Đồng Đồng, mặt nàng ửng đỏ, tránh ánh mắt gã, liếc nhìn Nhậm Tuấn một cái rồi cúi đầu e thẹn. Khấu Trọng hiểu ý, trong lòng rất vui, nhưng không nói ra, chỉ nhìn Nhậm Tuấn cười cười.



Nhậm Tuấn vẻ mặt bối rối, nói lảng đi: “T



-Tiền trang sẽ hoàn thành sớm. Bọn ta sẽ phân nhau đến các nơi để chuẩn bị, chuyện này cũng là hợp lý thôi.



Lôi Cửu Chỉ cũng bảo:



-Chuyện của Hỉ nhi, ta cũng có liên quan, để ta giải thích với Thanh phu nhân. Có điều nếu toàn bộ chúng ta đều rời khỏi Trường An thì sẽ khiến người khác nghi ngờ, cứ để ta ở lại cũng được. Như vậy thì cũng dễ giải thích với Thanh phu nhân hơn.



Khấu Trọng mỉm cười chăm chú nhìn Lôi Cửu Chỉ, cho đến khi lão không nhịn được phải đứng dậy, nheo mắt hỏi:



-Ngươi nhìn cái gì?



Đồng Đồng che miệng cười, còn Tống Sư Đạo và Nhậm Tuấn lại nhìn nhau cười hiểu ý. Chỉ có Tra Kiệt là không dám có ý nghĩ gì khác với vị ân công này.



Khấu Trọng bật cười khanh khách:



-Ta nhịn không được phải nhìn huynh thôi, là vì huynh rất dễ nhìn, như trẻ lại mười tuổi vậy, có vẻ còn hơn cả lúc đắc ý trên đổ trường.



Rồi gã quay sang Tra Kiệt:



-Tiểu Kiệt thành thực bảo với ta, có phải Lôi đại ca mỗi tối đều đi theo ngươi đến đánh cờ với Hỉ nhi không.



Tra Kiệt ngắc ngứ phân bua:



-Thuộc hạ không biết gì hết.



Khấu Trọng, Tống Sư Đạo, Nhậm Tuấn và Đồng Đồng không nhịn được nửa, cười phá lên.



Lôi Cửu Chỉ đỏ mặt, mắng:



-Thằng nhóc này, dám quản chuyện riêng của ta nữa à.



Khấu Trọng cười giả lả:



-Không phải quản, mà là quan tâm. Lôi đại ca ở lại đây tạm thời không có vấn đề gì. Loan Loan sẽ không ra tay tàn sát trước khi nắm rõ mọi chuyện. Còn việc rút lui cụ thể như thế nào các ngươi cứ bàn cho kĩ, đừng để lộ vết tích.



Rồi gã quay sang nói với Tống Sư Đạo:



-Trí Trí sẽ đến Trường An đấy.



Tống Sư Đạo ngạc nhiên:



-Cái gì?



Khấu Trọng trầm giọng:



-Đợi Trí Trí đến rồi bàn tiếp. Lúc đó có lẽ sự tình đã thay đổi nhiều rồi. Khấu Trọng ta tuyệt không để cho Lý Thế Dân bị người ta chà đạp. Con bà nó là con gấu! Ma Thường sau khi lấy được vũ khí rồi thì chuẩn bị để có thể đột nhập vào thành bất cứ lúc nào, ứng phó với đột biến. Như câu nói của Tất Huyền, khi không còn sự lựa chọn nào khác, mọi việc chỉ còn cách dựa vào võ công mà giải quyết.



(