Đại Đường Song Long Truyện

Chương 767 : Của hồi môn của Tà Vương

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Thạch Chi Hiên bỏ Từ Tử Lăng xuống, lùi lại ba bước, điềm đạm nói:



-Tử Lăng không cần cảm ơn ta, ta cứu ngươi thật ra là vì mình chứ không phải vì ngươi. Nói thật, từ khi Thanh Tuyền tới Ngọc Hạc Am, ta không thể nào rời khỏi nó nửa bước. Ngươi nói xem ta có thể để ngươi bị người ta giết chết hay không?



Từ Tử Lăng nhăn nhó cười đáp:



-Tiền bối lại nghe trộm chúng tôi nói chuyện, biết Thanh Tuyền chịu khuất thân gả cho kẻ chẳng xứng với nàng là vãn bối đây đúng không?



Bọn họ đang ở trong khu vườn đa phía đông nam Ngọc Hạc Am. Bọn Dương Hư Ngạn đã sớm xa chạy cao bay rồi.



Thạch Chi Hiên cười nhẹ:



-Ta cao hứng đến mức muốn khóc vì bỗng nhiên linh cơ chợt động, nghĩ tới một phương pháp có thể giải khai nút thắt chết giữa ta và Tử Lăng, lại một công đôi việc



Từ Tử Lăng lập tức quên cả việc phải hưng binh hỏi tội lão, vô cùng ngạc nhiên hỏi:



-Việc đó làm sao lại có biện pháp giải quyết, lại là một công đôi việc được?



Hai mắt Thạch Chi Hiên lấp lánh ánh lửa trí tuệ, ngưng thần nhìn Từ Tử Lăng một lúc lâu mới nói:



-Phương pháp cực kỳ đơn giản, chỉ cần ta truyền cho ngươi Bất Tử Ấn pháp thì mọi vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng. Cũng coi như là ta cho Thanh Tuyền của hồi môn!



Từ Tử Lăng ngây người thốt:



-Cái gì?



Thạch Chi Hiên vui vẻ đáp:



-Cho dù thông minh như Tử Lăng chỉ sợ cũng đoán không ra tâm ý lúc này của ta, cứ nghe Thạch mỗ nói cho tường tận. Ta sở dĩ luôn nổi ác tâm đối với ngươi đều vì cho tới lúc này ta vẫn có khả năng huỷ diệt ngươi. Nhưng giả sử ngươi học được Bất tử ấn pháp thì dù ta muốn giết ngươi cũng chỉ có lòng mà không có sức. Với tính cách của ta, ta sẽ không còn bận lòng về chuyện đó nữa



Lão ngừng một chút lại tiếp:



-Ta đã không muốn giết ngươi, đương nhiên càng không muốn thấy tình hình lúc nãy tái diễn, để người khác làm thịt ngươi. Ngươi cũng chỉ còn cách học thành Bất tử ấn pháp mới có cơ hội giữa trùng trùng vây khốn mà bỏ chạy giữ mạng, không để Thanh Tuyền trở thành quả phụ



Từ Tử Lăng nghe xong tròn mắt há miệng. Tà Vương hành sự luôn ngoài ý liệu. gã cười khổ:



-Nghe giọng tiền bối, dường như chỉ nói vài câu là khiến ta học hiểu được Bất tử ấn pháp. Nhưng thứ cho vãn bối ngu dốt, chỉ sợ sẽ phụ kỳ vọng của ngài



Thạch Chi Hiên ngạo nghễ nói:



-Nam nhân mà con gái ta coi trọng thì làm sao kém được? Người khác không làm được, nhưng nhất định không làm khó được Từ Tử Lăng ngươi. Vừa rồi chút nữa ngươi mất mạng vào tay Cái Tô Văn đều vì ngươi không biết đạo lý khi sinh đến cực độ là tử, tử đến cực độ là sinh, cái gì đến cực hạn sẽ biến hoá ngược lại



Từ Tử Lăng nghe xong mù mờ không hiểu. Nhận thức của gã đối với Bất Tử Ấn pháp tuy có thể không so được với Dương Hư Ngạn hoặc Hầu Hy Bạch, nhưng đã từng cố gắng suy nghĩ một phen, hiểu rõ yếu quyết biến tử thành sinh. Nhưng gã chưa từng nghĩ tới yếu quyết mà Thạch Chi Hiên vừa nói, càng không biết vận dụng trong võ công như thế nào?



Thạch Chi Hiên thản nhiên cười nói:



-Cái tên Cái Tô Văn đó đao pháp không dưới Khấu Trọng, lại có mưu lược. Như trong tình huống vừa rồi, quả thật có năng lực đặt Tử Lăng vào đất chết. Nhưng nếu không phải ngươi đang rơi vào tình trạng che đầu hở đuôi thì hắn làm sao có cơ hội sính cường. Bất Tử Ấn pháp do Thạch mỗ sáng tạo chính là công pháp có thể khiến tình huống như vừa rồi vĩnh viễn không thể xuất hiện. Thiên đạo tuần hoàn, dương đến cực hạn thì sinh âm,âm biến mất thì dương lại xuất hiện, tận cùng của sinh là tử, tận cùng của tử là sinh Cái lý lẽ của trời đất đó Tử Lăng hiểu chưa?”



Lão lại cười lạnh tiếp:



-Hư Ngạn tuy thiên phận hơn người, lại từ chỗ An Long lấy được toàn bộ Bất tử ấn, nhưng sau khi ta sáng tạo Bất Tử Ấn pháp, Thạch mỗ cũng đã trải qua mười mấy năm thực tiễn mới bắt đầu thành công hoàn toàn, hắn thì đáng là gì?



Từ Tử Lăng nói:



-Theo lời tiền bối, chẳng lẽ Bất Tử Ấn pháp lại là phương pháp làm chân khí dùng mãi không hết, vĩnh viễn không suy kiệt?



Thạch Chi Hiên gật đầu nói:



-Đó chỉ là một bộ phận công phu trong đó. Với Trường sinh quyết khí của Tử Lăng, chỉ cần ta đem sự vận chuyển ảo diệu trong Bất Tử Ấn pháp truyền cho ngươi thì đảm bảo ngươi có thể dung hợp quán thông trong một thời gian ngắn, cũng có thể luyện thành Huyễn Ma thân pháp kiểu riêng của Từ Tử Lăng. Đến lúc đó thì ta cũng không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cũng chẳng làm gì được ta. Hai bố vợ con rể chúng ta làm sao không chung sống hoà bình được
Thạch Thanh Tuyền ngạc nhiên nhìn gã.



o0o



Tinh thần Khấu Trọng hoàn toàn tập trung vào thanh đao đang chém xuống. Đao thế từ mau chuyển thành chậm, tinh thần tập trung cao độ làm gã kiểm soát và khống chế được tốc độ chém xuống một cách triệt để, thành công diễn lại thức bạt đao của Tống Khuyết khi lão quyết chiến với Ninh Đạo Kỳ ngày trước, mỗi một động tác đều là sự lặp lại của động tác trước.



Cuối cùng, gã cũng hiểu ra cảnh giới của Tống Khuyết lúc đó.



Lúc này, gã quên Tất Huyền đang đứng sau lưng, quên luồng khí trường đang xoáy tít điên cuồng đánh tới sau lưng, tới mức quên cả thắng và bại, tinh thần và đất trời hoà nhập thành một, được đao sau đó lại quên đao.



Chân khí trong cơ thể bành trướng, không có điểm cuối cùng, giống như đất trời không có điểm cuối vậy.



Thét dài một tiếng, Khấu Trọng chém ngang ra sau.



Đây hoàn toàn là phản ứng tự nhiên, như mưa lớn đầy trời, như núi lửa phun trào.



“Bùng!”



Tỉnh Trung Nguyệt chém trúng một quyền toàn lực đánh tới của Tất Huyền.



Tất Huyền bắn lùi lại. Khấu Trọng lùi lại năm bước, giơ ngang đao đứng yên, cười rộ:



-Ta chẳng phải là loại khoác lác đấy chứ? Muốn giết ta không dễ đâu



Khí trường tiêu tan.



Tất cả trở lại nguyên trạng, tiết xuân tràn ngập khu vườn, hồ nước gió êm sóng lặng.



Tất Huyền chắp tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời cười nói:



-Muốn giết Thiếu Soái đương nhiên không dễ, nếu không việc gì cần phải Tất Huyền ta xuất thủ! Thiếu Soái đao pháp thần kỳ bình sinh ta chưa thấy, làm ta không khỏi sinh lòng mến tài. Nếu Thiếu Soái khẳng khái trở lại Lương Đô, không hỏi gì đến chuyện Trường An nữa thì ta có thể làm chủ để Thiếu Soái an toàn rời khỏi đây



Khấu Trọng cười nhẹ nói:



-Tiểu tử chút nữa thì quên Thánh giả là người có thể đưa ra chủ ý với Hiệt Lợi đại hãn. Tiện đây xin hỏi thêm một câu, Thánh giả gọi tôi tới chịu chết, phải chăng đã được Lý Uyên ngầm đồng ý?



Hai mắt Tất Huyền loé lên, nhạt giọng:



-Hiện giờ Thiếu Soái tự lo cho mình không xong, còn có hứng thú muốn biết chi tiết đó sao?



“Choang!”



Khấu Trọng tra đao về vỏ, nghiêm trang nói:



-Không ngờ lúc này mà Thánh giả vẫn phải giấu diếm, cho thấy Thánh giả không hề tuyệt đối nắm chắc có thể giết ta nên mới sợ ta hiểu rõ chân tướng



Hai mắt Tất Huyền sát cơ bừng bừng, giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh khó tả khiến người ta khiếp sợ, nhẹ giọng nói:



-Lúc trước ta ra tay là muốn thử bản lĩnh của Thiếu Soái, giống như chó sói trước khi tấn công con mồi, bao giờ cũng nhiễu địch, loạn địch để đạt mục tiêu đầu tiên là biết địch. Hiện giờ, điểm mạnh và khuyết điểm của Thiếu Soái nằm hết trong tay Tất Huyền ta, nếu xuất thủ nữa sẽ không cho Thiếu Soái có cơ hội hít thở, Thiếu Soái xin cẩn thận



Trong lòng Khấu Trọng cực kỳ ngạc nhiên, nếu như Tất Huyền nói thật thì gã rủi nhiều may ít rồi vì vừa rồi gã đã thi triển hết sở học nhưng vẫn bại một cách vô cùng nguy hiểm, không chiếm được tí thượng phong nào. Gã hầu như đã xuất hết toàn bộ bản lĩnh vốn có, tình huống ác liệt nếu đánh tiếp không cần nói cũng biết. Tất Huyền có thân phận đại tông sư, sẽ không gạt gã trong chuyện này.



Tuy biết rõ là như thế, Khấu Trọng vẫn hoàn toàn không sợ hãi, thu nhiếp tinh thần, thản nhiên vòng tay thi lễ nói:



-Thánh giả không cần nhẹ tay. Xin mời!



(