Đại Đường Song Long Truyện

Chương 771 : Nắm lại chủ động

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Từ Tử Lăng ngồi bên cạnh giường, chẳng nói chẳng rằng nhìn chằm chằm Loan Loan đang phiêu diêu tiến lại như quỷ mị. Loan Loan mặt cười như hoa nở, thần thái dịu dàng ngồi xuống cạnh gã, nhẹ nhàng hỏi:



- Sư Phi Huyên đi rồi! Tử Lăng đau lòng sao?



Từ Tử Lăng hơi sợ khi nàng ngồi gần thế, vì Loan Loan hiểu rõ ngọn nguồn Trường Sinh Khí của gã, nếu nàng không có lòng tốt thì với Thiên Ma Đại pháp đã đạt tới tột đỉnh của nàng có thể tạo thành tổn thương khó lường. Chính mắt gã nhìn thấy nàng lừa gạt bọn gã bí mật gặp Thạch Chi Hiên khiến gã không cách nào tin nàng được nữa. Thêm vào đó, nàng luôn tránh né mình, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện thì sự tình tuyệt đối không tầm thường.



Gã đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra cảnh vườn đẹp đẽ bên ngoài, lạnh nhạt nói:



- Tại sao lại nói chuyện đó?



Trong lòng gã lập tức nổi lên đáp án, Loan Loan muốn làm loạn tinh thần gã, suy đoán này làm gã cảm thấy kinh hãi.



Loan Loan như bóng theo hình đi tới sau lưng gã, hơi thở thơm tho như hoa lan, buồn bã nói:



- Coi như Loan Nhi không đúng được không? Khơi dậy nỗi thương tâm của Tử Lăng! May là Tử Lăng vẫn không buồn tịch mịch vì Thạch Thanh Tuyền đã tới!



Từ Tử Lăng thở dài hỏi:



- Nàng tới gặp ta là để nói những chuyện này sao?



Giọng Loan Loan cũng chuyển thành bình tĩnh, nói:



- Tử Lăng không muốn nghe, người ta cũng không nói nữa! Nghe nói Tống Khuyết quyết đấu với Nhạc Sơn, hai bên đều bị thương. Nhạc Sơn lại có thể đả thương Tống Khuyết ư? Thật làm người ta không thể tin được. Có chuyện này thật không?



Trong lòng Từ Tử Lăng chấn động, nhưng bên ngoài vẫn không lộ tí dấu vết nào. Trực giác của gã cảm thấy câu trả lời của mình có quan hệ trọng đại, cần phải làm cho nàng tin rằng nàng vẫn còn khả năng đánh gục gã và Khấu Trọng, gã tuyệt không nói dối trong chuyện này. Từ trước đến nay những lời gã nói đều làm Loan Loan tin tưởng sâu sắc mà không nghi ngờ. Gã từ từ nói:



- Làm Tống Khuyết bị thương không phải Nhạc Sơn, mà là Ninh Đạo Kỳ



Với sự trấn tĩnh tỉnh táo của Loan Loan mà vẫn không nhịn nổi, thân hình khẽ run lên thất thanh thốt:



- Ninh Đạo Kỳ?



Từ Tử Lăng nói:



- Bọn họ quyết chiến ở Tịnh Niệm Thiền viện, quả là hai bên đều bị thương. Tống Khuyết vì không muốn cả hai cùng chết nên mới không sử ra đao cuối cùng trong ước hẹn chín đao. Tống Khuyết giữ lời hứa trở về Lĩnh Nam, không hỏi tới chuyện thế sự nữa. Nếu không thì tại sao lại phải kết minh, bọn ta cũng không phải nhùng nhằng ở đây như thế này



Loan Loan không vui hỏi:



- Tại sao các ngươi không nói cho ta biết sớm?



Từ Tử Lăng bình tĩnh:



- Nàng phải hiểu nguyên nhân chứ. Việc này càng ít người biết càng tốt. Nhưng nếu nàng đã hỏi thì ta sẽ trả lời sự thật



Loan Loan nói:



- Tin Tống, Nhạc quyết đấu tuy tuyệt không phù hợp hoàn toàn với sự thật, nhưng đã tới tai Lý Uyên. Các ngươi có tính toán gì?



Từ Tử Lăng đã sớm nghĩ đáp án trước, ung dung đáp:



- Sự nhẫn nại của Khấu Trọng đối với Lý Uyên đã hết, nếu không phải Tất Huyền dẫn thủ hạ bỏ đi thì tối nay hấn sẽ phất tay áo rời thành. Nhưng nếu ngày mai Lý Uyên vẫn không ra quyết định thì bọn ta cũng không ở lại đây mà đợi chết nữa



Gã lại thấp giọng:



- Nếu như không có ước hẹn trước với Phó Dịch Lâm thì chỉ sợ bọn ta sẽ không đợi đến tối nay



Loan Loan hỏi:



- Các ngươi chẳng phải là muốn giúp Lý Thế Dân ngồi lên Đế vị sao? Vì sao lại định rời khỏi đây?



Từ Tử Lăng ngầm vận Bất Tử Ấn pháp, tiến vào trạng thái cảnh giới cao độ trong lúc Loan Loan không thể phát hiện. Gã coi Loan Loan là một Chúc Ngọc Nghiên khác, vì chấn hưng Ma Môn mà không từ một thủ đoạn xấu nào nên không thể không đề phòng.



Gã cười nhăn nhó:



- Dưới tình thế hiện nay, ngoài cách đó bọn ta còn có thể làm gì? Liễu không biểu thị rõ lập trường với Khấu Trọng nếu bọn ta chọn cách rời đi thì hắn tuyệt không trách bọn ta. Cứ ở đây thì chỉ là đợi chết chung với nhau. Sự kết minh tan vỡ ngược lại lại tạo ra một tia cơ hội đối với Lý Thế Dân. Khi liên quân ngoại tộc tràn xuống phía nam, Kiến Thành, Nguyên Cát liên tục thất bại thì Lý Uyên không thể không sử dụng lại Lý Thế Dân, vậy thì bọn ta vẫn có thể thành công


- Ma Môn đương nhiên không để Dương Hư Ngạn thực sự trở thành Hoàng đế, vậy ai sẽ làm Hoàng đế đây?



Khấu Trọng nói:



- Bọn ta trước tiên phải phân tích tình thế. Hiệt Lợi tuy có thực lực hoành hoành ở trung nguyên, nhưng chiếm đất xưng vương thì vẫn chưa đủ sức, chỉ còn cách làm theo đề nghị của Triệu Đức Ngôn mà phò một Hoàng đế bù nhìn, người này chính là Dương Hư Ngạn, dùng danh nghĩa cựu Tuỳ. Giả sử ta chết ở Trường An, Thiếu Soái quân chắc chắn sẽ tan rã, không chống lại được Hiệt Lợi xuất quan xâm lược xuống phía đông. Lâm Sỹ Hoành ở phương nam sẽ cùng với Tiêu Tiễn toàn lực kiềm chế quân Tống gia. Do nhạc phụ ta không thể chinh chiến, chỉ có thể ngồi nhìn liên quân Tái Ngoại tàn phá phương bắc. Đại quân chờ đợi đã lâu của Lương Sư Đô sẽ từ Thái Nguyên tràn xuống phía nam, đánh thành chiếm đất, ăn dần Đại Đường. Các ngươi có thể tưởng tượng tình hình đáng sợ thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán không?



Gã ngừng một lát lại tiếp:



- Để Dương Hư Ngạn nếm mùi làm Hoàng đế chỉ là kế quyền nghi. Người trong ý muốn của Hiệt Lợi là Lương Sư Đô vì hắn không những có dòng máu Đột Quyết, có thể tính là một nửa người Đột Quyết, mà còn được Triệu Đức Ngôn toàn lực ủng hộ vì thân phận chân chính của hắn là sư đệ Triệu Đức Ngôn. Hai người đó cùng học thầy Trường Tôn Thịnh, vốn định khi Dương Hư Ngạn mất giá trị lợi dụng thì sẽ do Lương Sư Đô thay vào. Nhưng cứ theo như nhận xét của vợ chồng Chu Lão Thán thì Loan Loan và Thạch Chi Hiên hiểu rõ rằng người ỷ vào sức người Đột Quyết rất khó được thiên hạ đồng tình, nhưng để vỗ yên Hiệt Lợi và Triệu Đức Ngôn nên tạm thời giả vờ đồng ý. Người lý tưởng theo lựa chọn của chúng lại là Lâm Sỹ Hoành, nếu như có thể trừ khử Tống gia và Tiêu Tiễn, cuối cùng sẽ có một ngày Lâm Sỹ Hoành có thể thống nhất nam bắc



Từ Tử Lăng nhíu mày:



- Chẳng lẽ đó chính là cái mà Loan Loan vẫn nói là có thể hoàn thành đại kế di nguyện của Chúc Ngọc Nghiên sao? Nhưng lúc đó nàng vẫn bị các hệ phái Ma Môn bài xích



Khấu Trọng nói:



- Quản con mẹ nó làm gì! Hiện giờ, việc quan trọng nhất của chúng ta là đi tìm Lý tiểu tử, cả bọn cùng ngồi trước bản đồ thành Trường An nghĩ ra một đại kế khởi sự không thành công thì cũng thành nhân. Trước tiên giả thiết Lý Uyên có hạ thủ bọn ta khi đi gặp sư công được không?



Từ Tử Lăng lắc đầu:



- Nếu ta là Lý Uyên sẽ không tự mình tham gia và việc này mà ngầm cho phép Kiến Thành, Nguyên Cát tiến hành dưới sự trợ giúp của các cao thủ Đột Quyết như Tất Huyền. Sau này chẳng ai có thể quàng chuyện đó vào người lão được. Lão còn có thể giả vờ trừng phạt hai con để làm dịu cơn phẫn nộ của nhân dân nên lão sẽ không để sự tình phát sinh trong cung Thái Cực



Khấu Trọng gật đầu:



- Ngươi còn tỉnh táo, ta lại hưng phấn quá rồi. Tối nay, một mình ta đi gặp sư công được không?



Từ Tử Lăng nói:



- Ta vì ‘thân thụ trọng thương’ đương nhiên không thể phó hội. Lão Bạt cũng nên ở lại bảo vệ ta, để tiểu Hầu cùng ngươi đi vậy! Hắn còn có thể giảm bớt quan hệ căng thẳng giữa ngươi và sư công



Khấu Trọng lắc đầu:



- Vẫn không thoả đáng. Phía địch cao thủ như mây, chỉ lưu một mình lão Bạt lại, cho dù thêm vào Huyền Thứ và mười ba huynh đệ, thực lực vẫn không đủ, sẽ làm người ta hoài nghi ngươi có bị thương thật không



Hầu Hi Bạch nói:



- Vậy tính xem một mình ta đi gặp sư công giải thích, đổi cuộc hẹn sang tối ngày mai, vậy thì có thể một công đôi việc. Dịch Kiếm thuật của ông ấy không phải chuyện đùa đâu



Từ Tử Lăng nói:



- Đây là kế khả thi không sai sót, cứ thế mà làm. Hi Bạch không cần gặp sư công, chỉ cần lập tức vào cung, nhờ dì Du báo cho sư công là được



Hầu Hi Bạch vui vẻ đứng lên nói:



- Ta lập tức đi ngay!



Ở cầu thang lầu có tiếng bước chân vọng đến, Vương Huyền Thứ vội vã đi lên, nói:



- Phong đại nhân đến để truyền lời của Lý Uyên



Khấu Trọng lập tức phấn chấn, vỗ bàn cười nói:



- Quả như ta và Lý tiểu tử đã đoán, cuối cùng Lý Uyên đã gật đầu đồng ý kết minh



Bọn Từ Tử Lăng nghe xong nghi ngờ không hiểu.



Khấu Trọng vui vẻ nói:



- Khi bọn ta không còn đề phòng nữa chính là lúc địch nhân hạ thủ, Đó gọi là đánh lúc không phòng bị. Hà! Mọi vấn đề dùng binh khí giải quyết, bọn ta có thể nắm được thời cơ khởi sự thích hợp nhất, cho Hoàng thượng một phen kinh hãi



Gã lại quay sang Vương Huyền Thứ đang ngơ ngác, nói:



- Còn không lập tức mời Phong đại nhân lên à!



(