Đại Đường Song Long Truyện
Chương 778 : Kiếm cũng như cờ
Ngày đăng: 13:21 19/04/20
Khấu Trọng bước lên chiếc cầu gỗ hạnh, trong lòng gã vẫn suy nghĩ về mẩu đối thoại với Lý Hiếu Cung vừa rồi. Tuyệt diệu nhất là cho dù Lý Hiếu Cung bán đứng bọn gã thì hắn vẫn không thể báo cho Lý Uyên biết phía bọn gã có kế hoạch cụ thể thế nào. Điều duy nhất có thể gây thiệt hại đối với bọn gã là tiết lộ việc Lý Thần Thông đứng về phía bọn gã, nhưng gã tin tưởng một người trung thành tin tưởng vào gia tộc như Lý Hiếu Cung sẽ không làm vậy, nếu không hắn đã sớm báo cho Lý Uyên biết.
Muốn Lý Hiếu Cung phản bội Lý Uyên thì thật là khó, nhưng khi tình thế phát triển tới một mức độ nào đó, Lý Hiếu Cung bị tác động sâu sắc sẽ phát huy tác dụng tốt.
Vòng qua gian nhà chính, bước lên hành lang quanh co dẫn tới Lăng Yên các, chiếc hồ trung tâm đã hiện ra trước mắt. Dưới bầu trời đêm đầy sao, Phó Dịch Lâm ngồi yên trong đình, khí thế hùng vĩ như thần. Bình đài bằng đá trắng phản chiếu lấp lánh dưới ánh trăng, lại được ánh nước hồ gợn lung linh chiếu tới. Những toà kiến trúc hai bên bờ hồ đèn đóm tắt hết hòa vào bóng tối của khu vườn. Trên chiếc bàn đá trong đình đốt một lò trầm hương. Càng tới gần Phó Dịch Lâm, mùi hương càng đậm.
Tinh thần Khấu Trọng mau chóng tiến vào cảnh giới quên đao, thiên-địa-nhân hợp nhất, trong lòng không để tâm đến chuyện thắng bại, cho tới cuộc đại chiến liên quan tới sự tồn vong của thiên hạ sáng mai gã cũng không nghĩ tới, không còn xâm chiếm một phân một tấc nào trong lòng gã.
Bước chân gã ổn định vững vàng, mỗi bước khoảng cách bằng nhau, nặng nhẹ như nhau, tự nhiên tạo ra một tiết tấu và âm thanh khác hẳn bình thường theo gã vượt qua cây cầu dẫn tới giữa hồ, thẳng tới trước mặt Phó Dịch Lâm, một trong ba đại tông sư võ học trong thiên hạ.
Phó Dịch Lâm mở to hai mắt, nhìn gã trừng trừng không chớp. Thanh Dịch Kiếm danh lừng thiên hạ gác ngang trên mặt bàn, không có vỏ kiếm, dài chừng bốn thước năm tấc, rộng hai tấc. Thân kiếm lập loè ánh sáng xanh lè, cán và khuyên kiếm khắc đầy hoa văn ngoằn ngèo, hình dáng cổ kính đẹp đẽ.
Khấu Trọng bỗng quỳ xuống, “bộp, bộp, bộp!” dập đầu liên tiếp ba cái rồi phủ phục dưới đất nói:
- Sư công ở trên, ân tình của mẹ Khấu Trọng con vĩnh viễn không quên. Cho dù sư công một lòng muốn giết con thì Khấu Trọng con cũng không dám oán trách sư công
Phó Dịch Lâm trầm ngâm một lát, dịu giọng nói:
- Đứng lên đi!
Khấu Trọng đứng bật dậy, đưa mắt nhìn Phó Dịch Lâm đang ngồi trên cao bên trong đình.
Phó Dịch Lâm ngửa mặt nhìn trời, hai mắt lộ vẻ đau thương, nói:
- Tuổi ta quá tám mươi mới thu nhận được một đồ đệ là Quân Sước, thật không ngờ tao hoá trêu ngươi. Ài! Đã trở thành dĩ vãng rồi!
Ánh mắt lão quay về mặt Khấu Trọng, điềm đạm hỏi:
- Làm sao Thiếu Soái biết ta phải giết ngươi?
Khấu Trọng nhăn nhó cười đáp:
- Chẳng lẽ sư công định tìm con tới để nói chuyện giải sầu, hay là định truyền tinh hoa dịch kiếm thuật cho con sao? Chỉ xét việc sư công gọi con là Thiếu Soái chứ không phải tiểu Trọng là biết tâm ý sư công người đã quyết, tiểu tử chỉ còn cách liều mình đáp đền sư công mà thôi
Phó Dịch Lâm không hiểu, hỏi:
- Đối với Tô Văn, ngươi ăn nói hùng hồn, phân tích lợi hại làm hắn xiêu lòng. Vì sao trước mặt ta ngươi lại có vẻ như cam tâm chịu trận vâỵ?
Khấu Trọng đáp:
- Những gì con muốn nói, chắc Cái đại soái đã sớm bẩm lại với sư công rồi. Con sợ làm phiền sư công nên không dám nhắc lại nữa
Phó Dịch Lâm cười nhẹ:
- Có lý lắm! Nhưng ngươi vẫn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của ta, vì sao ngươi biết ta muốn giết ngươi? Cũng có thể vì những gì Tô Văn bẩm lại mà ta hồi tâm chuyển ý thì sao?
Khấu Trọng nghiêm mặt đáp:
- Đây chỉ là cảm ứng của người dùng đao. Từ khi con nhìn thấy sư công ngồi một mình trong đình, con lập tức biết ngay cuộc chiến này khó tránh khỏi, không còn lý lẽ gì có thể nói được nữa
Phó Dịch Lâm gật đầu:
- Nói hay lắm! Chẳng trách Tất Huyền cũng không làm gì được ngươi. Nghe nói ngươi từng được Thiên Đao Tống Khuyết chỉ dạy. Danh tiếng của Thiên Đao, Phó Dịch Lâm ta nghe đã lâu, hi vọng từ đao pháp của Thiếu Soái mà tìm ra được bí mật của Thiên Đao
Khấu Trọng cười rạng rỡ nói:
- Hi vọng con sẽ không làm sư công thất vọng. Con to gan xin sư công ra điều kiện, giả sử con có thể vượt qua khảo nghiệm thử thách thì sư công sẽ tha cho con một con đường sống. Nếu như con thua thì sẽ tùy sư công xử trí, ví dụ như phế bỏ võ công của con… Như vậy thì sư công và con đều thoải mái hơn
Phó Dịch Lâm bật cười:
- Chẳng trách Quân Du bảo ngươi quỷ quyệt, Quân Tường bảo ngươi giảo hoạt, Tú Phương lại thường nói ngươi túc trí đa mưu. Niệm tình Quân Sước, chỉ cần ngươi có thể trong vòng một trăm chiêu bức ta phải rời khỏi chỗ ngồi thì ngày mai ta lập tức về nước, không quản chuyện của các ngươi nữa
Khấu Trọng cười rộ, bỗng nhiên cất bước trèo lên bậc thềm đá, đi tới bên kia chiếc bàn đá, ngồi xuống vui vẻ nói:
Tiếp đó, nét mặt gã biến động kịch liệt, rõ ràng đang nổi lên vấn đề khác. Hầu Hi Bạch không hiểu ra sao hỏi:
- Đấu trí quả không phải việc ta thạo. Vì sao lão Bạt lại nêu ra vấn đề Thạch sư phụ chẳng liên quan gì tới nhau như vậy. Việc ông ấy bán đứng chúng ta với bảo khố có quan hệ gì?
Bạt Phong Hàn nét mặt trầm trọng đáp:
- Từ đường hầm bí mật của Dương Công Bảo Khố, ta nghĩ tới đường hầm bí mật vào cung từ Doãn phủ. Thạch Chi Hiên là người duy nhất biết chúng ta từng vào đường hầm bí mật đó, nếu lão tiết lộ tin tức này cho Doãn Tổ Văn và Loan Loan thì trước khi trời sáng ngày mai, chúng ta không cách nào lẻn vào Hoàng cung thông qua đường hầm bí mật được. Nói cách khác thì chúng ta không cách nào khống chế Lý Uyên, càng không thể khống chế hoàng thành trong Hoàng cung. Nếu như quân cấm vệ và đại quân của Đường Kiệm nội ngoại giáp công thì toàn quân chúng ta sẽ bị tiêu diệt
Ma Thường há mồm nhưng không biết nói sao.
Hầu Hi Bạch thở phào một hơi, cười nói:
- Khẳng định là Thạch sư phụ không nỡ hại Tử Lăng….Ồ!
Tiếp đó, hắn nhìn sang Từ Tử Lăng, kinh hãi nói tiếp:
- Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Loan Loan nhẫn tâm đánh trọng thương ngươi để ngươi không thể tham gia hành động sáng mai sao
Bạt Phong Hàn nhăn nhó cười nói:
- Chính vì đã tiết lộ đường hầm bí mật vào cung Thạch Chi Hiên mới sợ Từ Tử Lăng sẽ vì thế mà mất mạng, nên mới cố ý truyền Bất Tử Ấn pháp cho Tử Lăng. Việc này không hẹn mà hợp với Loan Loan, đều nhằm giữ mạng cho Tử Lăng
Hầu Hi Bạch vỗ trán thốt:
- Nghe xong ta thấy đau đầu rồi
Ma Thường nói:
- Nếu sư tôn của Hầu công tử và Loan yêu nữ chạm mặt thì chẳng phải sẽ biết Từ gia không hề bị thương sao?
Từ Tử Lăng nói:
- Về chuyện đó ta lại không lo lắng, vì trong tình huống tấn công trong lúc ta không đề phòng,cho dù Bất Tử Ấn pháp cũng không chống nổi đòn tấn công của Thiên Ma đại pháp, nhưng Loan Loan sẽ không bao giờ nói chuyện này cho Thạch Chi Hiên biết. Ta vẫn cho rằng mục đích của Loan Loan là muốn làm giảm bớt sức chiến đấu của Khấu Trọng, dùng ta kiềm chế Khấu Trọng chứ không phải để giữ mạng cho ta. Hơn nữa, nàng lại đoán chúng ta sẽ lợi dụng đường hầm bí mật để vào cung, sẽ ép Thiên tử lệnh chư hầu, cố ý để chúng ta hành động đúng theo kế hoạch, như vậy tất sẽ phải ôm hận ở Doãn phủ, tự chui đầu vào lưới
Bạt Phong Hàn trầm giọng:
- Mưu trí của Loan Loan không dưới bất kỳ ai trong chúng ta, thị sẽ không chỉ đơn giản chờ đón đánh chúng ta ở Doãn phủ đâu mà sẽ lợi dụng đường hầm bí mật để bắt chước kế bắt Lý Uyên của chúng ta, một đòn sẽ làm điên đảo thiên hạ của nhà họ Lý
Ma Thường tiếp lời:
- Nếu Thạch Chi Hiên tham gia hành động này, cho dù thêm hai tên Vưu bà tử và Vũ Văn Thương thì chỉ sợ không cản trở được lão
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Thạch Chi Hiên sẽ không rời khỏi Thanh Tuyền nửa bước đâu
Bạt Phong Hàn nói:
- Vậy chúng ta cần phải thử cơ quan này, sau khi đóng ba đường hầm bí mật trong thành, chúng ta mới theo những đường hầm còn lại rời thành, tìm kiếm Lâm Sĩ Hoành đang ẩn nấp đâu đó gần cửa ra của đường hầm, làm thịt hắn. Một việc xong thì trăm việc cũng xong. Còn làm thế nào để trở vào trong thành thì không phải vấn đề khó cho chúng ta. Thời gian không nhiều, cần lập tức hành động, nếu không để Lâm Sĩ Hoành dẫn người tiến vào lúc này thì chúng ta sẽ lỡ mất cơ hội tốt
Từ Tử Lăng thở dài, gật đầu nói:
- Nếu Lâm Sĩ Hoành muốn cùng với người của hắn ung dung vào Doãn phủ thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vào bảo khố. Được rồi! Hi vọng Lỗ đại sư ở trên cao linh thiêng giúp chúng ta một tay
Hai tay đang nắm cạnh bàn của gã xoay mạnh sang bên trái. Toàn bộ gian phòng đá lập tức rung rinh chấn động. Tiếng cơ quan vận chuyển từ lòng đất dưới chân truyền lên. Dưới lòng đất còn vọng lên tiếng nước chảy ầm ầm.
Chỉ một lát sau, tiếng ầm ầm như có đá lớn rơi xuống từ mọi phía truyền vào tai mọi người.
Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đồng thời biến sắc, thét lớn không hay rồi
(