Đại Đường Song Long Truyện
Chương 788 : Hết cả oán cừu
Ngày đăng: 13:21 19/04/20
Tiết Vạn Triệt được Vi công công dẫn đi, tới quảng trường tẩm cung, bị hãm thân vào vòng vây của Phi Vân vệ. Vũ Văn Thương, Vưu Bà tử, Chử Quân Minh, Hoa Anh, Độc Cô Phượng hiện thân bốn phía, phong kín tất cả đường lui của hắn.
Tiết Vạn Triệt sắc mặt kịch biến, lạnh lùng nói với Vi công công:
- Ngươi dám bán đứng ta.
Vi công công điềm nhiên như không có việc gì, đáp:
- Ta chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi.
Tiếng vỗ tay vang lên, Khấu Trọng vừa vỗ tay vừa cùng Lý Thế Dân sóng vai từ trong tẩm cung thong dong đi ra, cười nói:
- Vi công công nói đúng lắm, Tiết huynh đúng là trách oan người tốt, Nguyên Cát đã qua đời, nếu Tiết huynh muốn được vinh hoa phú quý, cả nhà lớn nhỏ được bình an, trước mắt chỉ có một lựa chọn. Tiết huynh là người thông minh, không cần tiểu đệ phải vẽ từng đường đi nước bước mới biết được lợi hại?
Tiết Vạn Triệt sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trông như một con gà chọi bại trận, chán nản quỳ xuống, cúi đầu trước mặt Lý Thế Dân:
- Tần Vương tại thượng, Tiết Vạn Triệt từ hôm nay trở đi sẽ qui phục Tần Vương, nếu có gì không trung thực, ta sẽ không được yên ổn, chết không chỗ chôn thây.
Lý Thế Dân bước lên nâng hắn dậy, vui vẻ nói:
- Chỉ cần Tiết khanh gia tận tâm hết sức cho Đại Đường ta, trung trinh như một, Lý Thế Dân ta tuyệt sẽ không đối xử lạnh nhạt với Tiết khanh gia, có trời làm chứng.
Tiết Vạn Triệt hiện ra thần sắc cảm động, nói không ra lời. Đối với hắn thì dưới tình thế này, có thể bảo vệ được tính mạng đã quá ư ngoài dự tính rồi, huống chi còn có quyền lực, phú quý.
Vi công công mặt như gỗ hỏi:
- Chúng ta có thể đi chưa?
Khấu Trọng mỉm cười nói:
- Vi công công có thể ẩn thân ở thâm cung thượng uyển nhiều năm như vậy, chắc chắn là có tính kiên nhẫn hơn bất kỳ ai, sao lại không kiên nhẫn một chút ở lại đây thêm một lát, đợi tiểu đệ tự mình tiễn ra khỏi cung chứ.
Gã lại nói tiếp:
- Bố trí cho Vi công công một chỗ nghỉ tạm, nhớ là không được thiếu trà thiếu nước.
Vương Huyền Thứ lĩnh mệnh, cùng đám Phi Vân Vệ áp giải Vi công công đi. Vũ Văn Thương và Vưu Bà tử vẫn lo lắng, tự đi theo phía sau. Đối với nguyên lão cao thủ của Ma Môn, không ai dám lơ đãng cả.
Tiết Vạn Triệt cúi đầu nói:
- Có gì sai phái, xin Tần Vương chỉ thị.
Khấu Trọng hỏi:
- Tiểu tử Dương Hư Ngạn hiện ở đâu?
Tiết Vạn Triệt đáp không chút do dự:
- Hắn ở bộ chỉ huy lâm thời của chúng ta, bên trong Thừa Khánh Điện đợi chỉ thị.
Thừa Khánh Điện ở phía tây giữa Lưỡng Nghi Điện và Cam Lộ Điện, lưng dựa vào Dịch Đình Cung.
Lúc này sắc trời đã sáng trưng, ánh mặt trời từ phương đông tràn ngập khắp nơi, cảnh vật tràn đầy sắc xuân.
Lý Hiếu Cung, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đoạn Chí Huyền bốn tướng tới một bên, chờ đợi phân phó. Tiết Vạn Triệt thấy Lý Hiếu Cung cũng hàng Lý Thế Dân, hiểu được không thể cứu vãn nữa, đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì, muốn nói rồi lại thôi, thủy chung không chịu nói gì.
Khấu Trọng hiểu được tâm sự, nói:
- Để tiểu đệ nói chuyện với Tiết huynh vài câu tri kỷ, khi về sẽ thương lượng đại kế sau.
Rồi dang tay ôm lấy vai Tiết Vạn Triệt, đi với một góc khuất, thấp giọng nói:
- Hoàng Thượng vẫn khoẻ mạnh chứ.
Tiết Vạn Triệt biến sắc.
Khấu Trọng biết mình đoán không sai, vì Lý Nguyên Cát cấu kết với Ma Môn, mưu hại Lý Uyên, Tiết Vạn Triệt luôn luôn tự trách. Cho dù lập công chuộc tội, chỉ cần Lý Uyên một ngày còn ngồi ở trên ghế, hắn đừng tưởng tới có ngày yên ổn.
Khấu Trọng mỉm cười nói:
- Do đó ngươi chẳng những cần phải ủng hộ Tần Vương, càng phải ủng hộ ta. Chỉ ta mới có quyết tâm và năng lực để buộc Hoàng Thượng thoái vị, việc này sẽ phát sinh trong hôm nay. Lý Thế Dân là người như thế nào, ta Khấu Trọng là người như thế nào, Tiết huynh chắc cũng hiểu rõ trong lòng.
Tiết Vạn Triệt cảm động đến hai mắt đỏ lên, quả quyết gật đầu:
Ánh mắt Dương Hư Ngạn mờ đi, khổ cực nói:
- Nói cho Thục Ny, nàng là người đàn bà duy nhất trong lòng ta, ta không tốt với nàng.
Khấu Trọng không ngại máu me ôm lấy hắn, nói:
- Yên tâm đi! Ta chẳng những sẽ chuyển cáo toàn bộ, còn có thể giúp nàng rời khỏi Lý Uyên nữa.
Hai mắt Dương Hư Ngạn nhắm lại:
- Đa tạ!
Lúc ấy hắn đã khí tuyệt.
Trong lòng Khấu Trọng xuất hiện cảm giác bi thương khó hiểu, tất cả vì sao phải khổ sở thể? Người cừu hận đấu tranh với nhau đến khi nào mới ngưng? Nhìn thấy kẻ đã nhắm mắt xuôi tay, từng là cao thủ tuổi trẻ danh vọng nhất thời này, trong lòng gã trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn!
Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch, Từ Tử Lăng đi tới bên cạnh gã, nhìn gương mặt an tường của Dương Hư Ngạn sau khi chết, nhất thời đều không nói gì được.
Khấu Trọng từ từ đặt Dương Hư Ngạn nằm xuống, thở dài nói:
- Hắn do không dứt khỏi gánh nặng trước kia, nên rơi vào tình cảnh bây giờ, nếu không, với võ công như thế, thiên hạ còn không phải mặc cho hắn khoái ý tiêu dao sao.
Bạt Phong Hàn nhắc nhở:
- Không có nhiều thời gian đâu, còn có cuộc chiến Huyền Vũ môn nữa, thu thập xong Lý Kiến Thành, chúng ta sẽ tới Phúc Tụ lâu ăn trưa.
Lý Thế Dân lúc này đem người đến, Khấu Trọng bước lên đón hắn, nói:
- An táng hắn cho tốt nhé, lão Dương thủy chung là một địch nhân cực giỏi, chỉ là vận khí không được như chúng ta thôi!
Lý Thế Dân vừa phân phó, lập tức có người đi xử lý di thể Dương Hư Ngạn ổn thoả.
Khấu Trọng vươn tay vỗ vai Lý Thế Dân, chán nản:
- Ta hơi khó chịu. Thật là kỳ quái, nếu ở chiến trường thì ta không có cảm giác ngày hôm nay.
Lý Thế Dân gật đầu:
- Ta hiểu!
Khấu Trọng hỏi vẻ quái lạ:
- Ngươi hiểu chuyện gì?
Lý Thế Dân nói:
- Lát nữa ta nói cho ngươi, bây giờ chúng ta phải lập tức chạy về Dịch Đình Cung, chuẩn bị chuyện Huyền Vũ môn.
Khấu Trọng nói:
- Ta có một yêu cầu.
Lý Thế Dân hỏi:
- Muốn ta buông tha Khả Đạt Chí phải không?
Khấu Trọng đáp:
- Ta chẳng những yêu cầu ngươi tha cho Khả Đạt Chí, còn hy vọng giảm thương vong đến mức thấp nhất, nếu hoàng huynh của ngươi nhận thua đầu hàng, chúng ta đày hắn ra biên tái là xong. Ta già rồi, trái tim trở nên mềm yếu.
Lý Thế Dân thở ra một hơi:
- Khó mà được lão huynh thể hiện tâm ý như vậy, ta đương nhiên phải toàn lực mà làm. Việc này giao cho ta an bài, hy vọng ngươi sẽ phục hồi lại, có thể có lại hứng thú ứng phó với liên quân tái ngoại.
Bạt Phong Hàn phía sau cười nói:
- Theo những gì ta biết về Khấu Trọng, Tần Vương bất tất lo lắng cho hắn.
Khấu Trọng cười ha ha, buông Lý Thế Dân ra, ngẩng đầu sải bước, những gì đi sau đồng thời sinh ra cảm giác kỳ dị, đúng là thiên hạ không có gì có thể gây khó khăn được cho Khấu Trọng.
(