Đại Đường Song Long Truyện
Chương 790 : Tiệc trưa ở lầu phúc tụ
Ngày đăng: 13:21 19/04/20
Bốn người Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch, Lưu Hoằng Cơ sải ngựa song song, nhìn đoàn xe dài đến cả nửa dặm, từ Doãn Phủ chạy ra. Dưới sự áp giải của Thành Vệ Quân, đi theo một lộ tuyến được chỉ định về phía Tây môn, ven đường cũng có nhiều Thành Vệ gác coi chừng.
Chuyến đi đày trước mắt cho thấy thuyết giáo Ma Môn đã thất bại nghiêm trọng. Sau này một thời gian dài, Ma Môn cũng có có thể lật lại được tình thế, hồi phục được tình thế có đủ sức mạnh có thể tranh đoạt thiên hạ. Dù có Lâm Sĩ Hoành ở phía nam có thể nổi lên, nhưng cũng chỉ là cung cứng giương hết đà, không đủ sức gây hậu hoạn. Trừ phi đại quân chủ lực của nước Đại Đường mới bị liên quân tái ngoại đánh cho thảm bại, nếu không chỉ với chút thế lực còn sót lại của Tiêu Tiễn và Lâm Sĩ Hoành, căn bản không đủ sức gây sóng gió.
Chiếc xe ngựa cuối cùng nhanh chóng rời khỏi Doãn Phủ, rèm xe đang rủ xuống đột nhiên được nhấc lên, hiện ra gương mặt mịn màng như hoa ngọc, môi thơm khẽ mở gọi:
- Tử Lăng!
Từ Tử Lăng cưỡi ngựa song hành với xe ngựa, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch, Lưu Hoằng Cơ và một đội Thành Vệ thúc ngựa đi theo đoàn xe, có một đội quân nhân khác đi vào Doãn Phủ, tiến hành lục soát và tiếp thu.
Từ Tử Lăng cúi người nói nhỏ:
- Loan đại tỷ có gì phân phó?
Loan Loan hai mắt mang đầy thần sắc thê lương, nhẹ nhàng hỏi:
- Tử Lăng còn đang giận ta sao?
Từ Tử Lăng nói vẻ chẳng có gì tức giận:
- Chẳng lẽ nàng cho rằng ta sẽ cảm kích nàng sao?
Loan Loan khẽ thở dài:
- Xin lỗi, được chưa? Bây giờ tất cả đã trở thành quá khứ rồi, người ta chân thành hy vọng các ngươi khai cờ thắng lợi, đánh bại đại quân Hiệt Lợi.
Từ Tử Lăng mỉm cười nói:
- Thẳng thắn mà nói, ta chưa bao giờ giận nàng. Nàng và ta song phương chỉ vì lập trường khác nhau mà trở thành địch nhân. Tất cả quá khứ ta không muốn nhớ nữa, chỉ hy vọng nàng có thể thoái ẩn từ đây, cũng khuyên Lâm Sĩ Hoành, Tiêu Tiễn bỏ qua việc chống cự vô nghĩa.
Loan Loan ôn nhu nói:
- Có rất nhiều việc không đến lượt ta dính vào, nếu các ngươi có thể đánh lui Hiệt Lợi, tất cả tự nhiên tiếp nhận hòa giải. Ta tin rằng Lý Thế Dân sẽ là hoàng đế tốt. Dương Văn Can và Trì Sanh Xuân cùng không có trong đoàn xe, ta tuyệt không ngại việc các ngươi đi tìm Hương gia của hắn tính sổ. Trên thực tế thì Hương gia đã tán loạn rồi, cũng còn vì các ngươi đã lấy đi rất nhiều của cải còn lại của họ, bây giờ đến cả cứ điểm cuối cùng ở Trường An cũng muốn chắp tay dâng lên, nên khó có thể làm gì được.
Từ Tử Lăng nói:
- Cho dù chúng còn đang ở Trường An, chúng ta cũng sẽ nhân cơ hội này tìm ra chúng, cuộc lùng bắt sau khi cuộc chiến Huyền Vũ môn chấm dứt đã bắt đầu rồi! Lần này do Thế Dân huynh tự mình hạ lệnh, Gia Cát Đức Uy và Vương Bá Đương chỉ là hai mục tiêu trong đó.
Loan Loan nói:
- Vua nào triều thần nấy, thay đổi triều đại vốn là như thế.
Từ Tử Lăng lắc đầu nói:
- Điều này không đúng với Thế Dân huynh, tác phong của Thế Dân huynh rất nhất quán, đó là không truy xét chuyện xưa, theo tài mà sử dụng, chỉ giải hòa chứ không phải trừ đi người bất đồng. Nhưng nguyên nhân vì những người này có liên quan tới việc khác nên mới trở thành mục tiêu đuổi bắt.
Tây môn đã ở trong tầm mắt.
Loan Loan thở dài nói:
- Từ biệt ở đây rồi, sợ chúng ta không có ngày gặp lại.
Từ Tử Lăng nói nhỏ:
- Huynh đệ chúng ta có ước định thời gian mười năm, đến lúc đó trở về Trường An, xem thử Thế Dân huynh có thể làm một hoàng đế trị quốc an dân thật tốt như chúng ta dự tính hay không. Nếu nàng có rảnh, có thể tới xem thử.
Loan Loan tươi cười nói:
- Thì ra trong lòng Tử Lăng không ghét người ta.
Từ Tử Lăng cười nói:
- Cừu hận chỉ là gánh nặng và thống khổ thôi, xin đại tỷ bảo trọng.
Xe ngựa của Loan Loan chậm rãi chạy ra khỏi Tây môn, đoàn xe dài như con rắn ngoằn ngoèo làm bụi đất bốc lên đầy trời, trong ánh nắng xuân ban trưa, làm cho người ta sinh ra cảm giác kỳ dị như lọt vào mộng ảo.
oOo
Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng pháo vang lừng khắp ngõ ngách Trường An. Với tin tức song hỉ lâm môn là Lý Thế Dân đăng thượng đế vị và Khấu Trọng thần phục Đại Đường, quân dân toàn thành vô cùng mừng rỡ, tiếng đồn lan nhanh, nhà nhà thi nhau giăng đèn kết hoa nghênh đón thời đại mới.
Hầu Hi Bạch từ cửa sổ lầu ba Phúc Tụ lâu nhìn xuống bao quát tình hình nhộn nhịp vui vẻ trên đường, thở dài nói:
- Khi chúng ta thấy tình cảnh thực tế trước mắt này, sẽ cảm thấy tất cả những nỗ lực, cả mồ hôi và máu đã đổ trong dĩ vãng, quả là đáng giá.
- Đạt Chí không sợ Hiệt Lợi trả thù tộc nhân ngươi à?
Khả Đạt Chí nói:
- Ta sẽ phái người thông báo cho tộc trưởng, bảo họ di chuyển về phía bắc lánh họa, chỉ cần Hiệt Lợi và Đột Quyết vẫn có mâu thuẫn, tộc nhân của ta không có gì nguy hiểm.
Khấu Trọng nói:
- Đạt Chí yên tâm, Lý Thế Dân không có vấn đề gì về việc này đâu. Tộc nhân của ngươi của an cư lạc nghiệp ở Trường An, hoặc còn có thể tham dự vào quân đội của Đại Đường, phù hợp chính sách Hoa Di một nhà của Lý Thế Dân. Đi về phía bắc không bằng về phía nam, chỉ cần thành một nước được Đại Đường bảo hộ, vậy sẽ được Đại Đường bảo vệ.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Đạt Chí có tính toán gì cho mình không?
Khả Đạt Chí xem ra đã giải quyết xong tất cả các vấn đề khó khăn, dựa vào lưng ghế, nói vẻ tự nhiên:
- Đỗ đại ca từng nhiều lần thuyết phục ta tới Sơn Hải Quan giúp hắn phát triển làm ăn, kế thừa sự nghiệp của hắn, ta cũng muốn thay đổi hoàn cảnh, sau khi mọi việc được an bài, ta lập tức lên đường.
Khấu Trọng vui vẻ nâng chén nói:
- Vì tương lai quang vinh của Đạt Chí uống một chén.
Mọi người nâng chén uống cạn, thức ăn không ngừng được đưa lên, để đầy ắp trên mặt bàn.
Lôi Cửu Chỉ buông chén rượu, kéo Đào Quang Tổ đứng dậy nói:
- Chúng ta có chuyện quan trọng phải đi. Sao đêm nay không tới Thanh Thanh uống một trận thống khoái nữa, không say không về.
Khấu Trọng nhớ tới ước hẹn với Thượng Tú Phương, nói:
- Đánh xong Hiệt Lợi, uống mới thống khoái.
Lôi Cửu Chỉ cười ha ha, dìu Đào Quang Tổ cao hứng bước đi.
Khấu Trọng hỏi Từ Tử Lăng:
- Báo tin bình an cho Thạch mỹ nhân của chúng ta chưa?
Hầu Hi Bạch đáp lớn:
- Tử Lăng đến cả thời gian đi nhà xí cũng thiếu, rỗi đâu mà tới Đông Đại tự.
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Tử Lăng ngươi ngoan ngoãn tới Hưng Khánh cung chờ ta. Ta và Đạt Chí làm xong việc của hắn, sẽ lập tức đến gặp ngươi, cùng đi gặp Thanh Tuyền.
Lúc này một Thành vệ cấp tốc đi tới trước bàn, cúi chào, báo cáo:
- Bẩm thượng Thiếu Soái, nhị tiểu thư Tống gia từ cửa nam đi vào, hiện đã đến Hưng Khánh cung.
Khấu Trọng cả người nhảy lên, thất thanh nói:
- Ngọc Trí tới rồi!
Từ Tử Lăng cười nói:
- Chuyện của Đạt Chí, do ta làm thay cho, còn không mau biến đi nghênh đón, nhớ lời ta nói đấy.
Khấu Trọng nhìn về phía Khả Đạt Chí.
Khả Đạt Chí vui vẻ nói:
- Ta còn thân với Tử Lăng hơn với ngươi.
Khấu Trọng xin lỗi không tiếp được, rồi bước đi, toàn trường hơn trăm người lập tức đứng dậy, vỗ tay vui vẻ đưa tiễn.
Hầu Hi Bạch nâng chén nói:
- Hắn có đường của hắn, chúng ta cũng không nên phụ lòng của lão bản.
Từ Tử Lăng thấy ấm áp từ nội tâm, chính là hương vị hòa bình thống nhất.
(