Đại Đường Song Long Truyện

Chương 81 : Đại náo thanh lâu

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Khi Khấu Trọng, Từ Tử Lăng đến Xuân Tại Lầu thì tướng mạo đã sửa lại hoàn toàn, chỉ giống như hai nhân vật võ lâm bình thường. Đây là đề nghị của Vân Ngọc Chân, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì chỉ cần giả dạng làm thương nhân buôn gạo, vậy thì có thể che giấu thân phận được rồi.



Dưới tài diệu thủ của Trần lão mưu, Khấu Trọng biến thành một tên râu ria chừng ba lăm ba sáu tuổi, còn Từ Tử Lăng thì được tô lông mày cho đậm, bôi thuốc cho da đen đi để che giấu khí chất văn nhã xuất chúng, sau đó lại dán thêm một bộ râu giả năm chòm, dù là người quen gặp gã cũng khó mà nhận ra nổi. Những võ sĩ tướng mạo tầm thường như hai gã, mỗi ngày ra vào thanh lâu đều nhiều không kể xiết, vì vậy lúc đầu tên quy nô canh cửa chẳng hề chú ý đến hai gã, tới khi Khấu Trọng nhét vào tay hắn một đĩnh vàng thì hắn mới biết đây là khách lớn, vội vàng khom người đon đả mời hai gã vào trong đại sảnh.



Khấu Trọng ghé miệng sát tai Từ Tử Lăng nói: "Hy vọng lần này may mắn một chút".



Từ Tử Lăng khẽ thở dài một tiếng, nghĩ lại những lần đến thanh lâu trước đây, chưa lần nào có kết quả tốt cả trong lòng không khỏi cảm thấy hơi lo lo. Tên quy nô lúc này đã kéo một mụ tú bà tên gọi là Bạch nương, cười tươi như hoa ra tiếp đón hai gã, lần này Khấu Trọng ra tay hào phóng, dúi ngay vào tay mụ hai đĩnh vàng lớn, mỉm cười nói: "Lần này chúng ta nghe danh Hoắc Kỳ cô nương mà tới, mong rằng Bạch nương không làm chúng ta thất vọng!".



Bạch nương hân hoan nói: "Hai vị đại gia xuất thủ hào phóng như vậy, nô gia đương nhiên là biết phải làm sao! Có điều Kỳ Kỳ đêm nào cũng bận tới không thể phân thân. Nhưng xin hai vị yên tâm nô gia đây dù có phải nghĩ hết cách cũng phải bảo nàng ta đến hát một khúc, giúp hai vị đây toại nguyện".



Khấu Trọng lẽ nào lại không hiểu ý mụ, liền dúi thêm một đĩnh vàng nữa, cười hì hì nói: "Nếu chỉ vội vàng đến rồi lại đi thì quả thực chẳng còn thú vị gì nữa, chi bằng Bạch nương cho chúng ta hẹn với Kỳ Kỳ tiểu thơ đêm mai...".



Bạch nương "ai da" một tiếng, ngắt lời hai gã nói: "Đêm mai thì càng không được, cả nô gia cũng hết cách! Ôi! Hai vị đại gia không biết Kỳ Kỳ được hâm mộ thế nào đâu, nếu không phải nô gia thấy hai vị đại gia là người tốt, làm sao chịu để người ta mắng chửi mà sắp xếp giúp hai vị chứ?" Tiếp đó lại nói: "Xin hai vị đại gia tạm thời ngồi đây uống chung trà, đợi nô gia vào hậu viện tìm một gian biệt viện thật đẹp, lại chọn ra mấy vị cô nương có đủ cả thanh, sắc, nghệ để hầu rượu, rồi sẽ quay lại dẫn các vị vào trong!".



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngồi xuống một chiếc bàn giữa khách sảnh ồn ào náo nhiệt, đón lấy hai chung trà thơm từ tay ả nô tỳ phục vụ, hứng thú dõi mắt nhìn xung quanh. Trong khách sảnh có bày hơn chục bộ bàn ghế, khách nhân cũng đã ngồi kín gần hết, người nào người nấy dường như đều sợ thanh âm của mình không đủ lớn, nên nơi này ồn ào huyên náo vô cùng, chẳng khác gì một cái chợ vậy. Khấu Trọng nhấp mấy ngụm trà nóng, thở dài nói: "Ở chốn này, ai có thể ngờ Trung Thổ đang chiến hỏa liên miên, sinh linh đồ thán chứ?".



Từ Tử Lăng thấp giọng nói: "Ngươi phải cẩn thận, hai tên ở gần cửa kia đang nhìn chúng ta đấy".



Khấu Trọng chau mày lẩm bẩm: "Chiếu lý thì chúng ta đâu có lộ ra sơ hở. Hừ, có gì mà đáng nhìn đâu? Chúng ta đâu phải cô nương trong thanh lâu, bọn chúng nhìn làm gì nhỉ?".



Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Sắp biết ngay thôi, một trong hai tên đó đang đi về phía chúng ta kìa".



Hai gã vội giả như không biết, đợi đến khi người kia bước đến ngồi xuống đối diện mới tỏ vẻ giật mình nhìn lên, vừa nhìn thấy đối phương thì cả hai lập tức hồn phi phách tán, suýt chút nữa thì đứng bật dậy. Đối phương chính là Đông Minh Công Chúa Đơn Uyển Tinh giả dạng nam trang. Lúc này gương mặt ngọc của nàng như phủ một lớp sương lạnh, đôi mắt đẹp đang trợn tròn lên nhìn hai gã, nghiến răng nói: "Dù cho hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra được hai tên tiểu tặc các ngươi!".



Khấu Trọng hồn kinh chưa định, nghĩ lại mình đích thực đã trộm đồ của nàng ta, bị mắng là tiểu tặc cũng không oan, nhất thời không tiện phản bác, chỉ gượng gạo nói: "Công chúa, đã lâu không gặp! Thật không ngờ cô nương chẳng những đẹp ra mà còn thành thục hơn rất nhiều nữa".



Song mục Đông Minh Công Chúa Đơn Uyển Tinh tràn đầy sát khí, trầm giọng nói: "Chết đến nơi rồi vẫn còn dám ba hoa, chỉ cần ta kêu lên một tiếng Khấu Trọng hay Từ Tử Lăng, đảm bảo các ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi cái kỹ viện này". Tiếp đó ánh mắt của nàng lại chuyển sang Từ Tử Lăng, nhếch mép cười giễu cợt: "Thật không ngờ Từ công tử cao ngạo tự phụ chẳng những là tặc, mà còn là dâm tặc nữa".


Khấu Trọng bị nàng ta phá hoại giấc mộng đẹp giết chết Nhậm Thiếu Danh, sớm đã hận không thể đập cho nàng một trận, gặp được cơ hội hiếm có này nào dễ bỏ qua. Gã lập tức cố tỏ vẻ ngạc nhiên thốt lên: "Đây không phải là hợp với tâm ý của công chúa hay sao?" Tiếp đó gã lại quay sang nói với Từ Tử Lăng: "Tiểu Lăng! Ta lúc nào cũng nói công chúa bề ngoài thì hận ngươi, kỳ thực trong lòng thì lúc nào cũng nhớ đến ngươi mà! Hà!".



"Cheng!".



Trường kiếm của Đơn Uyển Tinh rời vỏ, vòng qua Từ Tử Lăng, hóa thành điểm hàn quang chụp xuống đầu Khấu Trọng. Khấu Trọng biết kiếm pháp của nàng tinh diệu tuyệt luân lại ác liệt phi thường, nào dám lơ là, vội vàng thoái lui. Đơn Uyển Tinh đứng sau lưng Từ Tử Lăng, dồn Khấu Trọng vào một góc đại sảnh, miệng quát vang: "Từ tiểu tặc ngươi đã không biết trời cao đất dày thì cứ đi mà tìm chết đi!".



"Cheng!".



Bạt Phong Hàn rút trường kiếm ra, lập tức sinh ra một luồng kình khí mạnh mẽ vô song bắn mạnh về phía Từ Tử Lăng đang đứng cách đó hai trượng, bao trùm gã trong màn kiếm kình dày đặc, khiến cho gã dù muốn tránh cũng không có đường thoái lui. Từ Tử Lăng lòng tịnh như trăng trong giếng nước, không còn suy nghĩ đến sinh tử thành bại, đầu không một chút tạp niệm, dồn chân khí lên đến cực hạn, đối khách với khí thế kinh người của Bạt Phong Hàn. Hai đại cao thủ thanh niên cuối cùng đã đi tới cục diện quyết chiến sinh tử.



Đơn Uyển Tinh nghiến chặt răng, cố nhịn khôn quay đầu lại, chỉ mong tình cảnh này nhanh nhanh kết thúc, sau đó nàng sẽ cố gắng quên hết mọi chuyện này một cách triệt để. Chính bản thân nàng cũng không hiểu nổi địa vị của Từ Tử Lăng trong tim nàng là thế nào?



Khấu Trọng lúc này thì không ngừng tính toán xem nên lợi dụng sợi trường tiên ở eo hông của mình thế nào để một chiêu khống chế Đơn Uyển Tinh, như vậy thì gã sẽ có cơ hội hợp lực với Từ Tử Lăng trừ diệt đi tên cường địch Bạt Phong Hàn này rồi.



Toàn bộ tinh thần của Bạt Phong Hàn đều tập trung cả lên người Từ Tử Lăng, không hề động đậy, trên tay không ngừng đẩy ra kiếm khí, lợi dụng mọi dịp để tìm ra nhược điểm của đối phương. Nhưng trước áp lực to lớn của y, đối phương vẫn đứng vững như núi Thái Sơn, tự nhiên lộ ra một khí thế vô hạn như muốn nuốt cả nhật nguyệt, nhất thời cũng không dám vọng động xuất thủ.



Y không xuất thủ, Khấu Trọng lại càng không dám động thủ, nhất thời cả bốn người chia thành hai đôi, hình thành một cục thế song song đối đầu. Đột nhiên tiếng áo bào phất gió vang lên khắp bốn bề, hiển nhiên là đang có một số lượng lớn các cao thủ đang tiến tới nơi này.



Bạt Phong Hàn đang định lợi dụng thời cơ này toàn lực xuất thủ lấy mạng Từ Tử Lăng, thì Đơn Uyển Tinh đột nhiên lại bỏ qua Khấu Trọng, lướt đến bên cạnh y, khẽ nói: "Chúng ta đi!".



Khấu Trọng cả mừng, chạy tới cạnh Từ Tử Lăng, kêu lớn: "Chúng ta cũng chạy thôi!".



Bạt Phong Hàn đành phải thu hồi kình khí, do y nắm được chủ động, nên thu phát hết sức tự nhiên. Ngoài cửa sổ có bóng người xuất hiện, cao thủ Thiết Kỵ Hội ùn ùn lao tới. Bốn người chia làm hai nhóm, cùng lúc tung mình vọt lên cao, phá vỡ nóc nhà, nhảy lên trên mái ngói.



Khấu Trọng cười lớn nói: "Công chúa và Bạt tình lang, hậu hội hữu kỳ!" Nói dứt lời gã quay sang nháy mắt với Từ Tử Lăng một cái, hai gã một trước một sau nhảy về phía hậu viện. Đối với hình thế của Xuận Tại Lầu, hai gã sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay, muốn chạy trốn ở đây đương nhiên là vô cùng dễ dàng.



Còn lại Bạt Phong Hàn và Đơn Uyển Tinh, cũng biết được nếu không nhân cơ hội đối phương chưa hoàn thành vòng vây, trận thế còn chưa ổn định mà đào tẩu, thì chỉ có kết quả toàn lực quyết chiến đến chết mà thôi. Hai người nào dám chậm trễ, tung mình lao theo hướng ngược lại, đi tới đâu là giết tới đó, mở một con đường thoát khỏi kỹ viện Xuân Tại Lầu. Tiếng binh khí chạm nhau vang lên liên tiếp, tiếp đó là tiếng người la hét truy đuổi, Xuân Tại Lầu cuối cùng cũng dần dần im lặng trở lại.