Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 25 : Làm linh y

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Tả Thiếu Dương quay trở về nhà, cha vẫn cho hai tay vào áo ngồi như tượng gỗ, tỷ tỷ Hồi Hương tới, đang cùng mẹ thêu thùa may vá trong phòng, cả hai mặt mày đăm chiêu ủ dột.



Làm sao đây, cùng đường thật rồi, không ai ở đây tin vào Quý Chi Đường nữa, không có bệnh nhân, không thể chứng minh được Quý Chi Đường có năng lực cứu người, một ý nghĩ hoang đường chợt nảy ra trong đầu làm Tả Thiếu Dương bừng tỉnh, thực sự rất hoang đường, nhưng phải thử: - Cha, con nghĩ ra cách kiếm tiền rồi.



- Hả? Tả Quý ngẩng đầu lên nhìn y: - Bệnh nhân không tới thì còn kiếm tiền thế nào?



- Chúng ta đi ra ngoài làm linh y.



Linh y hay còn gọi là du y, là lang trung hành tẩu ở nông thôn, sơn trại, cũng gọi là "du phương lang trung" hay là "tẩu hương y", bởi vì đa số cầm lục lạc ( linh đang), cho nên thường gọi là "linh y".



- Hả, làm linh y? Tả Quý ngây ra một lúc, cười chua chát cúi đầu xuống.



Lương thị trong phòng nghe thấy đi ra nói: - Trung Nhi, chủ ý này của con không được rồi.



- Vì sao ạ?



- Cha con tuổi đã cao, làm sao đi lại nhiều được, vả lại đang mùa đông thế này nữa.



Tả Thiếu Dương ủ ê: - Vậy phải làm sao bây giờ, con muốn đi một mình hành y, nhưng mà con còn trẻ, người ta không tin, cha là lão lang trung họ mới tin. Mấy ngày nữa thôi là đến kỳ hạn rồi, con xem chừng Triệu Tam Nương đã hạ quyết tâm dứt khoát không cho gia hạn nữa, cha không chịu tới nhà tỷ phu, tới lúc đó nhà ta còn không phải vẫn ra đường làm linh y sao? Nếu chúng ta hành động trước mấy ngày, kiếm lấy ít tiền, còn thuê được gian phòng an thân, nếu không 30 Tết phải ngủ ở đầu đường rồi.



Tả Quý thấy nhi tử nói không sai chút nào, ông không phải không đủ sức đi lại nữa, mà là không bỏ thể diện xuống để đi làm linh y mà thôi.




Lương thị đi chuẩn bị rương thuốc, Tả Quý đích thân chọn một số loại thuốc tán, thuốc bột, cùng với vài dụng cụ chữa bệnh. Tả Thiếu Dương tranh thủ cha không chú ý, lén lấy ít thuốc mình cần, còn đem cả Tuyết Tử Đan, Hoàn Tán Dược mình chế cho vào rương.



Mất gần tới một canh giờ mới chuẩn bị xong, Tả Thiếu Dương sách rương thuốc, tay cầm phiến, chuông, ưỡn ngực nghênh ngang đi trước. Tả Quý vẫn còn ngại ngùng, đi theo xa xa, Lương thị và Hồi Hương biết Tả Quý không muốn ồn ào, nên không theo ra tiễn.



Thái chưởng quầy ở hiệu tạp hóa đối diện nhìn thấy cười: - Ái chà, Tả lang trung muốn lắc chuông đi hành y à?



Mặt già của Tả Quý nóng lên, không đáp, Tả Thiếu Dương cười toe toe, lớn tiếng đáp: - Đúng thế đại thúc, đây gọi là đưa thuốc tới tận cửa, phục vụ tận nhà đấy.



- Hay. Thái chưởng quầy là người kinh doanh, thích tinh thần này của y: - Chủ ý này hay lắm, hôm qua Tả lang trung trị được cái thai chết lưu, lão thúc nghe không ít người kể đó, đưa thuốc tới cửa, phục vụ tận nhà, khẩu hiểu hay, tinh thần tốt, cố lên.



Tả Thiếu Dương tay lắc phướn tay rung chuông, cảm kích nói: - Đa tạ đại thúc khen ngợi, cháu đi đây.



Rời nhà với hi vọng phơi phới, Tả Thiếu Dương lắc chuông, đi theo đường lớn đông người, đi liền mấy con phố mà không ai gọi vào xem bệnh, chẳng ai chú ý nhòm ngó tới.



Đi vài con phố nữa, tình hình không khá gì hơn, Tả Thiếu Dương hơi mất tinh thần, đứng lại nói với Tả Quý: - Cha, hay chúng ta vào ngõ nhỏ xem, đường lớn e là không ai khám bệnh.



- Ừ. Tả Quý theo sau đằng xa đáp một tiếng, đứng lại ngó trái nhìn phải, sợ thấy người quen nhận ra mình.



Tả Thiếu Dương đi vào cái ngõ nhỏ, ngõ ít người hơn nhiều, đi hết ngõ trở ra không ai gọi, đang nhụt chí thì Tả Quý ở phía sau nói: - Rời thành đi, tới hương thôn gần đây.