Đại Đường Tiểu Lang Trung
Chương 63 : Kho tàng trên núi (1)
Ngày đăng: 14:16 18/04/20
Không tiện cùng nàng đôi có chuyện này, có tới năm cặp mắt đang nhìn bọn họ, Tả Thiếu Dương thấy Miêu Bội Lan về nhà nhưng chưa bỏ dao chẻ củi xuống, nhớ hôm qua nàng nói một ngày lấy năm gánh củi, nhân cơ hội nói: - Cô nương còn phải lên núi chặt củi phải không? Cho ta đi cùng nhé.
- Huynh đi làm cái gì? Miêu Bội Lan nhíu mày hỏi:
- Hái ít thuốc chữa mắt cho Nhị Tử. Tả Thiếu Dương mặt dày lấy lý do:
Miêu Bội Lan đoán chừng được y chỉ kiếm cớ, mặt thoáng hồng, nói: - Được, vậy thì đi. Nói rồi vào nhà bếp lấy ra một cái cuốc nhỏ và cái gùi đưa cho Tả Thiếu Dương.
Nha đầu này thật khó chơi, Tả Thiếu Dương đành gửi lại rương thuốc, cầm lấy gùi và cuốc, sau đó theo nàng rời thôn lên núi. Mai Thôn cách đỉnh núi chỉ vài trăm mét, trong thôn tất nhiên có cây, nhưng không thể chặt được.
Sơn đạo quanh co khúc khuỷu, một bên là núi cao, một bên là vực thẳm, hết sức nguy hiểm, nhưng phong cảnh không gì chê trách được, tuyết trắng, thông xanh, thấp thoáng những gốc mai nở rộ làm khung cảnh thêm rực rỡ muôn màu.
Miêu Bội Lan như mọi khi chỉ lầm lũi bước đi, không nói gì cả, Tả Thiếu Dương đi chậm hơn theo sau, mặc dù có cái lợi là thoải mái ngửi hương thơm cơ thể nàng do gió đưa tới, hơn nữa trải qua chuyện đêm qua ánh mắt nhìn Miêu Bội Lan không khỏi thêm vài phần xấu xa, cứ chăm chú vào ặp mông nhỏ tròn trịa đong đưa trước mặt, có điều lúc đầu là thế, khi Miêu Bội Lan đi hơi nhanh, làm y vất vả bám theo bắt đầu thở dốc thì chỉ còn ý nghĩ tìm cách hãm bớt tốc độ của nàng lại, sức đâu để mà lòng hươu dạ vượn nữa: Cứ im lặng mà đi thế này thì thành mình kiếm cớ đi hành xác sao, Tả Thiếu Dương kiếm đề tài bắt chuyện: - Cô nương có đọc sách không?
Miêu Bội Lan lắc đầu.
Hỏi ra khỏi miệng Tả Thiếu Dương thấy mình ngốc rồi, tuy chưa rõ tình hình thời Đường thế nào cũng biết hồi xưa chuyện đi học không phải dễ dàng, nam tử đã thế khỏi nói nữ tử, gãi đầu nói: - Cô nương muốn học không? Ta có thể dạy cô, ít nhất có thể biết chữ.
Miêu Bội Lan chợt dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt y một lúc, sau đó lại lắc đầu bước đi.
- Ồ ra thế. Điều này làm Tả Thiếu Dương có thiện cảm với Giả gia chủ hơn, bất tri bất giác câu chuyện cứ vậy làm hai người thoải mái hơn nhiều, không còn lúng túng ngượng ngùng như mọi khi nữa, Miêu Bội Lan cũng bước chậm lại, hai người đi sóng vai nhau tiện nói chuyện. Tả Thiếu Dương tính nhẩm: - Vậy năm được mùa thì tính ra mỗi tháng nhà cô nương chỉ được hơn một đấu gạo, vậy làm sao mà đủ ăn?
- Ừm, đúng là không đủ ăn.
- Vậy thì phải làm sao?
- Thêm vào rau dại các loại, thi thoảng bắt được ít thú trên rừng. Miêu Bội Lan nói rất nhẹ nhàng, tựa hồ không thấy chuyện này có gì là lạ.
Xem ra so với nhà Miêu Bội Lan, e nhà mình sinh hoạt vẫn khá hơn, có ý muốn giúp nàng, không thể nói là ốc không mang nổi mình ốc còn muốn làm cọc cho rêu, Tả Thiếu Dương cho rằng, cho y thêm thời gian hiểu rõ hơn về Đại Đường, y nhất định làm cuộc sống trong nhà tốt lên, hơn nữa còn tốt lên rất nhiều, mọi khó khăn trước mắt chỉ là tạm thời thôi, tự tin này y vẫn có: - Làm ruộng vất vả như thế, đến nuôi cái bụng cũng khó khăn, không bằng nghĩ cách khác, ví như trồng dược liệu.
Nói tới y học, dược liệu là nghề của y rồi, am hiểu hơn hoa màu nhiều, vừa rồi nói thế chỉ là thuận miệng thôi, nói ra thấy đây là chủ ý hay, nếu trồng tốt kiếm tiền vô cùng, đặc biệt y có hơn nghìn năm kiến thức y dược, hẳn là sẽ trồng tốt, hít một hơi tự tin nói: - Tin ta đi, cô nương bỏ ra một mẫu trồng dược liệu, ta có thể dạy cô nương trồng, chắc chắn lợi ích thu được hơn xa trồng lúa.
Miêu Bội Lan quay sang nhìn y, đôi mắt to long lanh, mấy nốt tàn nhang trên chóp mũi hết sức đáng yêu, nhất thời nhìn ngây ra, làm Miêu Bội Lan mặt đỏ dừ, quay đi nói: - Không được đâu.
Tả Thiếu Dương vừa rồi thộn mặt ra không để ý bản thân làm nàng xấu hổ, nghe nói thế thì ngạc nhiên: - Vì sao?
Miêu Bội Lan mặt cúi gằm xuống: - Giả lão gia không cho đâu, ruộng thuê chỉ được trồng lúa, cái khác không cho, tránh hại độ phì của đất.