Đại Đường Tửu Đồ
Chương 11 : Hồng nhan nhất trịch
Ngày đăng: 20:26 18/04/20
Cầu đá, tức Thiên Tân kiều, còn có tên là Lạc Dương kiều, bắc qua dòng Lạc Hà chảy xuyên qua thành Lạc Dương. Phía tây của cầu chính là “Thanh Phường”, là một trong những nơi ăn chơi lừng lẫy nổi danh phồn thịnh vào năm Đại Đường Khai Nguyên thứ hai mươi mốt này của Đông đô Lạc Dương, khiến các sĩ tử, văn nhân, quan to, quý tộc phải lưu luyến mỗi khi trở về.
“Thanh Phường” có vô số khu đèn đỏ, mỗi một nơi lại có rất nhiều mỹ nữ ca cơ dịu dàng đằm thắm đủ khiến các nam tử trên thế gian tiêu hồn lạc phách.
Mùa hạ năm nay đặc biệt khô và nóng. Tuy rằng đã qua giờ ngọ nhưng không khí vẫn tràn ngập cảm giác oi bức khiến người ta hít thở cũng khó khăn.
Trên Minh Nguyệt lâu, Liễu Mộng Nghiên mặc một bộ đồ trang nhã, chiếc váy ngắn mỏng manh mở ra nửa ngực. Phía trên bộ ngực sữa cao ngất đó là một dung mạo tuyệt thế vô song. Nàng cô đơn tựa vào lan can khuê phòng, mắt nhìn khúc sông xanh biết cách đó không xa, khẽ cau mày, thần sắc càng ngày càng ảm đạm.
Nàng thở dài u oán, cúi đầu nhìn xuống cái rãnh sâu ngay trên ngực mình. Giữa hai ngọn đồi trắng nõn đầy đặn đó là một miếng ngọc óng ánh hình bán nguyệt.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng run rẩy đưa tay lên tháo miếng ngọc ra, cắn chặt răng, vung tay. Miếng ngọc hình bán nguyệt xẹt qua không trung, xoay tròng vài vòng rồi rơi xuống.
Dưới lầu, một thiếu niên mặc áo choàng xanh đang ngẩng mặt lên nhìn ngắm những dáng hình xinh đẹp như ẩn như hiện trên lầu, không kìm nổi nuốt một ngụm nước miếng. Đột nhiên, trên không chợt lóe sáng, tình cờ thế nào lại có một vật rơi xuống dưới chân hắn.
Một tiếng leng keng trong trẻo, miếng ngọc hình bán nguyệt vẫn y nguyên không chút tổn hao nằm ngay trên nền đá.
Thiếu niên a một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn.
Xuyên qua thì kệ xuyên qua, đành phải chấp nhận số mệnh. Có điều không ngờ lại xuyên qua thẳng vào miếng ngọc đeo trên ngực của một ca cơ thanh lâu. Bộ ngực căng mọng rất đẹp mắt nhưng cũng không thể ở đó mãi được! Hắn nằm chết gí trong miếng ngọc đã hơn nửa năm… thật vất vả mới có cơ hội sống lại, chiếm được thân thể của lão đệ này như vậy.
Một vài tính xấu cũng không sao, đam mê nữ sắc cũng không tính là gì, nhưng tại sao người ta lại ghê tởm gã ăn chơi trác táng này chứ? Phải biết rằng đống quần áo lụa là mà vị lão đệ này mặc trên người chính là do hắn lừa tiền từ nhà cha vợ tương lai mà có.
Không biết yên lặng đứng đó bao lâu, bên tai hắn chợt truyền đến tiếng chuông du dương. Hắn ngẩn ngơ cười khổ, tự nhủ: “Tiêu Duệ? Được rồi được rồi, dù sao cũng là một thân xác, cho dù hắn có phạm tội cưỡng gian thì cũng có quan hệ gì tới ta đâu?”
Nghĩ đến đây, hắn liền rời đi, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn lên.
Hai bên Lạc Dương kiều là những tửu quán và cửa hàng san sát nối tiếp nhau, dòng người đông đúc khiến hắn cảm thán mãi không thôi. Hắn vốn được nghe thịnh thế Đại Đường phồn vinh vô cùng, hôm nay chính mắt trông thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Đang lang thang bước đi, chợt lỗ mũi bắt được một làn hương rượu nồng đậm. Không, chính xác mà nói là hai loại hương rượu đậm nhạt khác nhau. Hơi rượu ngọt ngào, mềm mại nhẹ nhàng còn mang theo một chút mùi chua, thơm mát tận đáy lòng, nồng như không gắt. Chân hắn như bị kìm lại, cái mũi như được thể vui sướng đột nhiên co rút lại: có vẻ như khi mình xuyên qua, sống lại trên thân xác này, khứu giác siêu tuyệt của mình cũng không biến mất mà cùng “xuyên qua” tới thân thể này, thậm chí còn có vẻ nhạy bén hơn trước. Hắn không chút do dự phán đoán, đại tửu quán có tên là Ngọc Hồ Xuân trước mắt có bán hai loại rượu, một là rượu lương thực thấp độ, một loại khác là rượu nho được sản xuất bằng công nghệ đơn giản.
Hắn thuận tay sờ soạng một phen, a, cũng không tệ lắm, trong túi lão đệ này vẫn còn có chút tiền. Hơi do dự, hắn liền đi vào tửu quán đang đông đúc kẻ ra người vào trước mặt. Hắn cũng bắt chước dáng vẻ của con người thời Đường, quỳ xuống một cách không tự nhiên trên ghế, gọi tiểu nhị tùy ý đưa tới vài món ăn và bầu rượu. Đang định tự rót rượu uống, thình lình, một giọng nói vừa châm chọc vừa khinh thường vang lên bên tai hắn:
- Ai chà, mặt trời hôm nay mọc đằng nào vậy nhỉ? Tiêu Duệ, Tiêu đại công tử hôm nay cũng dám uống rượu cơ à?