Đại Đường Tửu Đồ
Chương 1121 : Thọ Vương đến nhà
Ngày đăng: 20:29 18/04/20
- Điều này không có khả năng.... Ngọc Chân hoàng cô là một quái nhân…
Khóe miệng Lý Mạo hiện lên một nụ cười cổ quái:
- Chẳng qua, nàng đối với Tiêu Duệ thật tốt, nàng nói cũng có vài phần đạo lý.
- Còn nữa, Hoàng Thượng vì sao ngoài dự đoán của mọi người lại thu Tiêu Duệ làm môn sinh? Là Hoàng Thượng đột nhiên có nhã hứng giảng dậy học sinh? Không phải, là Hoàng Thượng muốn bồi dưỡng một tâm phúc, Vương gia, thiếp thân có thể khẳng định, chỉ cần Tiêu Duệ đăng khoa kỳ thi mùa xuân sang năm, Hoàng Thượng nhất định lại càng bồi dưỡng và trọng dụng hắn…
Lâm Mộng Nhi cười:
- Lui một vạn bước nói, Tiêu Duệ thật là hiền giả đại tài, thiếp thân cẩn thận đọc Khai Nguyên thì lục mấy lần, không phải người đại tài, người đại đức, người đại hiền, tuyệt đối không viết ra được những câu minh ngôn tuyệt vời như vậy. Vương gia nếu chiêu hiền đãi sĩ, kéo hắn vào trong trận doanh của mình, đây chẳng phải là tăng thêm một cánh tay?
- Cho nên, thiếp thân nghĩ, Vương gia hẳn là đi xem đi. Để tránh người này bị Khánh Vương hoặc Thái Tử giành được, lúc đó Vương gia hối hận thì đã muộn.
Lý Mạo trầm ngâm nửa ngày, gật gật đầu:
- Bổn vương phải đi bái phỏng hắn, cho hắn mặt mũi, xem hắn có thể thế nào.
Sau khi xảy ra chuyện Dương Tô Tô này, Tiêu Duệ liền trở về nhà mình, đóng cửa không ra như trước, mỗi ngày thảo luận khoa thi đề thi với Trịnh Ưởng trong phủ. Trải qua mấy ngày cố gắng như vậy, Tiêu Duệ tự cảm thấy “trình độ lý luận kinh sử” của mình được đề cao rất lớn, trong lúc nhất thời lòng tin với khoa thi cũng cao lên.
Kỳ thật, hắn cũng hiểu được, có biển chữ vàng môn sinh thiên tử này, hắn chỉ cần thi không phải rất tồi, ít nhất đăng khoa là không có vấn đề quá lớn.
Buổi sáng sớm, Tiêu Duệ đang ở trong viện hồng hộc chống đẩy huấn luyện thể lực làm Trịnh Ưởng cảm thấy kỳ quái, Tú Nhi đột nhiên vội vàng mà đến, nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Duệ vài câu. Tiêu Duệ nghe vậy biến sắc, nhanh chân thay đổi một thân quần áo, vội vàng ra ngoài nghênh đón.
Thọ Vương Lý Mạo mặc một thân áo bào bình thường màu xanh. mang theo mấy thị vệ mỉm cười đứng trong phòng khách của Tiêu Duệ. Thấy Tiêu Duệ tiến vào, không đợi hắn thi lễ bái kiến, liền nâng Tiêu Duệ lên, ha ha cười:
- A? Ngụy gia nhiều thế hệ buôn bán, căn cơ cực kỳ vững chắc, Công Nhượng huynh có nắm chắc không?
Tiêu Duệ nhíu mày:
- Đừng để cho cuối cùng chúng ta bị chôn vùi vào trong, sẽ không tốt.
- Tử Trường ngươi yên tâm, mỗ tuyệt đối không đánh mà không nắm chắc. Ngươi có biết, Ngụy gia kia kỳ thật là một con sư tử giấy, bên ngoài nhìn rất dọa người, kỳ thật bên trong căn bản không chịu nổi một kích. Ta đã tìm hiểu rõ ràng, Ngụy gia sở dĩ có thể độc chiếm thị trường chế đường của Đại Đường, nguyên nhân ở chỗ Ngụy gia khống chế được phần lớn các xưởng chế đường ở Giang Nam. Khu vực Dương Châu Giang Nam là vùng quan trọng sản xuất đường của Ngụy gia. Lượng phí tổn sản xuất cực thấp, hơn nữa phẩm chất đường mía Giang Nam tốt, điều này mới làm cho Ngụy Gia có ưu thế bẩm sinh.
- Nhưng hiện giờ không giống. Mấy ngày trước từ trong miệng thương khách Mân Nam, mỗ biết được, các xưởng chế đường nhỏ ở vùng Mân Nam, sản xuất ra đường chất lượng rất tốt, chỉ là bởi vì không có thương nhân Đại Đường tới tập hợp bọn họ, phần lớn là mạnh ai nấy làm đánh nhỏ ăn nhỏ… Mỗ chờ Tử Trường thi xong, đi xuống Mân Nam, mạnh mẽ một chuyến. Tử Trường ngươi ngẫm lại xem, nếu chúng ta có thể nắm lấy sản xuất đường ở Mân Nam, cục diện duy chỉ một nhà Ngụy gia độc đại còn có thể tồn tại hay không?
Tôn Công Nhượng cười lên ha ha.
Tiêu Duệ lại trầm ngâm một hồi, thản nhiên dội cho hắn một gáo nước lạnh:
- Công Nhượng huynh, Ngụy gia kinh doanh đường mấy đời, Công Nhượng huynh có thể nghĩ đến, Ngụy gia chỉ sợ cũng có thể nghĩ đến, nếu Ngụy gia không xuống tay với Mân Nam, chắc là bởi vì Mân Nam là chỗ hoang dã, giao thông không tiện lợi đi.
Tôn Công Nhượng nghe vậy cười:
- Tử Trường, điều này mỗ đều suy xét qua. Quên đi, bây giờ nói còn quá sớm, chờ mỗ đi Mân Nam, đặt xuống căn cơ, lại đến báo tin vui cho Tử Trường.
Hai người lại nói một ít chuyện về làm ăn của tửu phường, Tôn Công Nhượng liền cáo từ mà đi. Hắn hiện giờ bận rộn công vụ, làm người ta trố mắt. Lúc sắp chia tay, Tiêu Duệ đột nhiên nhớ tới việc ngày đó Hạ Tri Chương yêu cầu rượu Ngũ Lương của mình, liền dặn Tôn Công Nhượng một khi tửu phường sản xuất rượu, nhanh chóng đưa đến vài hũ cho Hạ Tri Chương Hạ thị lang. Nghĩ nghĩ, Tiêu Duệ lại âm thầm dặn dò hắn, thời điểm thích hợp, cũng thay hắn đưa đến phủ của Lý Lâm Phủ vài hũ, cũng không cần nói cái gì, chỉ nói là tửu đồ Tiêu Duệ tặng.
Những quyền quý Đại Đường này, nếu là trước kia, chính là Tôn Công Nhượng muốn nịnh bợ cũng không nịnh bợ được, nhưng hiện giờ, Hạ Tri Chương Hạ thị lang người ta yêu cầu vài hũ rượu, không ngờ Tiêu Duệ quên không còn một mảnh, lâu như vậy vẫn chưa đưa đi. Tôn Công Nhượng dở khóc dở cười lắc đầu liên tục, nhanh chân rời đi, chuẩn bị hôm nay trước khi trời tối, đều làm thỏa đáng toàn bộ chuyện đưa rượu.