Đại Đường Tửu Đồ

Chương 3133 : Sát khí sắc dục trong cung

Ngày đăng: 20:29 18/04/20


Bởi vì cưới công chúa, đa số cuộc sống của các phò mà là cực kỳ buồn bực. Dưới áp lực mạnh mẽ của hoàng quyền và uy thế công chúa, các công chúa muốn làm gì thì làm, các phò mã chỉ có thể nén giận. Cái khác nói còn dễ, chính là các phò mã này không được chạm tới những nữ nhân khác ---- Dưới thời thịnh Đường dục vọng tràn trề này, với các phò mã lúc này mà nói, đó là một chuyện thống khổ và áp lực cỡ nào, chúng ta có thể nghĩ.



Nhưng trong phần lớn phò cũng có người khác bình thường, phò mã Tiết Tú của Đường Xương công chúa là một loại này. Tiết Tú văn võ song toàn, rất có mưu kế, vả lại tình cảm với Đường Xương công chúa rất sâu sắc, cho nên có phần được Lý Long Cơ coi trọng. Tuy rằng Đường Xương công chúa chỉ là một người rất bình thường trong số các nữ nhi của hắn, nhưng phò mã này lại được hắn trọng dụng, làm Bắc Nha Cấm Quân cũng chính là Phó Chỉ Huy Sứ Võ Lâm Quân, nắm trọng quyền bảo vệ hoàng cung và hoàng đế. Cấp bậc tuy không quá cao, nhưng thứ nhất có được thân phận phò mã, thứ hai được hoàng đế coi trọng, Tiết Tú này cũng là một nhân vật trong thành Trường An.



Tiết Tú là đại cữu ca (anh vợ) của thái tử Lý Anh, loại quan hệ này khiến hắn nhất định là một mạch chính quy của thái tử đảng. Nhưng hắn ẩn dấu vô cùng tốt, chẳng những chưa bao giờ lui tới gàn gũi với Lý Anh quá nhiều, cũng bởi vì Lý Anh lạnh nhạt với thái tử phi Tiết Lan mà công khai xung đột với Lý Anh vài lần, làm dư luận xôn xao, vua và dân đều biết.



Người trong triều đều biết, Tiết Tú này và thái tử tuy là thân thích, nhưng không hợp mà bài trừ hắn ra khỏi một hệ thái tử đảng. Cũng bởi vì như vậy, Lý Long Cơ mới ủy thác trọng trách. Nếu hắn biết Tiết Tú không chỉ không có hiềm khích với Lý Anh, đa số hành động của Lý Anh là Tiết Tú bày mưu tính kế phía sau màn, nói vậy sẽ tức giận đến hộc máu.



Mỗi năm một lần ngày hiến tế Thái miếu đã đến. Hàng năm sau khi lập xuân, Lý Long Cơ đều phải đi Thái miếu hiến tế tổ tiên, thuận tiện ca công tụng đức chiến tích của mình một phen. Cho nên, mỗi khi đến ngày này, hoàng đế liền dẫn văn võ đại thần cả triều và người trong hoàng tộc cùng đi Thái miếu, bày ra thanh thế hoạt động tế tổ lớn. Hiến tế phải liên tục một ngày, vì cam đoan an toàn của hoàng đế, toàn thành đều phải giới nghiêm, phong tỏa cửa thành. Trừ một số đại nhân vật có thể qua lại không bị ngăn trở ra, bất luận dân chúng hay thương nhân ngoài thành đều không cho đi vào.



Nói cách khác, trong ngày hiến tế, công việc phụ trách an toàn trong thành Trường An thuộc về Bắc Nha Cấm Quân. Mà Chỉ Huy Sứ Bắc Nha Cấm Quân Mao Thọ năm trước vừa mới ốm không dậy nội dưỡng bệnh trong phủ, cho nên trên thực tế quyền chỉ huy Bắc Nha Cấm Quân này toàn bộ rơi vào tay Tiết Tú.



Mặt trời đỏ treo trên cao, gió êm dịu chầm chậm. Cả thành toàn là binh sĩ mang giáp, đội nghi trượng hoàng gia trùng trùng điệp điệp rời cung thành, một đường uốn lượn bước đến Thái miếu. Cửa hàng đóng cửa, người đi đường dừng lại, trong Trường An thành phồn hoa dường như biến thành một tòa thành trống không không khí trầm lặng, trong không trì tràn ngập một loại uy nghiêm khác thường và sát khí đằng đằng.



Một dãy bàn dài bằng gỗ đàn xếp thành một hàng dài mấy chục thước, trên bàn bày đủ loại cống vật, không phải là ít. Tiêu Duệ cũng được Ngọc Chân dẫn theo, chuyện này được Lý Long Cơ cho phép. Hắn phân phó Tiêu Duệ hôm nay ghi chép lại hiến tế rầm rộ và viết ra một bài phú hay. Tiêu Duệ nghe vậy rất là đau đầu. Cũng may hắn có hai đại tài tử Đỗ Phủ và Trịnh Ưởng giúp đỡ, nghĩ đến cũng không có vấn đề quá lớn.



Đi theo phía sau Ngọc Chân. Tiêu Duệ nhìn đến một cảnh khí thế vô biên, không tự chủ được nhớ tới cảnh tượng hoa lệ trong bộ phim “mãn thành tận đái hoàng kim giáp” (thành phố nơi tất cả mọi người mặc áo giáp vàng). Phong vận tráng lệ thời thịnh thế Đại Đường này, so với hình ảnh lão Mưu tử (Trương Nghệ Mưu) sử dụng thủ thuật điện ảnh càng tráng lệ, càng muôn hình vạn trạng. Mà khí độ của thịnh thế Đại Đường, sự hùng mạnh của Đường Đường tổng hợp lại thực lực của một nước, cùng với tính cách tôn trọng xa hoa của người Đường, cùng nhiều loại đại sự cuộc sống chính trị được thể hiện trên vô cùng nhuần nhuyễn.



Lần hiến tế này phải tốn bao nhiêu quốc nô? Tiêu Duệ thở dài một tiếng, tật xấu phô trương lãng phí thích đao to búa lớn, đại khái xem như một trong những bản chất xấu điển hình ngàn năm mà người Trung Quốc kế thừa đi.



Hiện trường được binh lính cấm quân bao vây canh phòng sâm nghiêm, mà ngay cả thị vệ hoàng cung đại nội và thị vệ bên người một số ít hoàng tộc đều bị Tiết Tú lấy các loại lý do tách ra ngoài. Ngọc Chân đứng trong góc, nhìn Lý Long Cơ đang phân phó bọn thái giám bắc bàn thờ, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, quay đầu nói với Tiêu Duệ:



- Đứa nhỏ, tình huống ngày hôm nay giống như có chút không bình thường.
Trong lòng Tiêu Duệ cuồn cuộn như biển, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh. Tiết Tú lạnh lùng liếc Tiêu Duệ một cái, tùy ý hắn tự mình hấp tấp rời đi. Trong mắt Tiết Tú, Tiêu Duệ chỉ là một kẻ tiểu tốt không thể nhỏ hơn nữa, một người như vậy đi hay không đi căn bản không quan hệ tới đại cục của bọn họ. Hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả cấm quân bên trong thành toàn bộ đã khống chế hoàng thành và Thái miếu, mà toàn bộ đại thần quý tộc Đại Đường trước mắt đều ở trên quảng trường của Thái miếu này, ở trong lòng bàn tay của hắn. Chỉ cần chờ tin tức của Lý Anh vừa tới, bọn họ sẽ bắt đầu động thủ.



Thi hành kế hoạch tuy rằng chỉ là do tạm thời nảy lòng tham, nhưng kế hoạch an bài thật sự đã lâu rồi. Lý Anh sớm đã có tâm mượn Thái miếu hiến tế noi theo tổ tiên Lý gia bức vua thoái vị đoạt vị, mà Tiết Tú được Lý Long Cơ coi trọng quản lý Bắc Nha cấm quân thì càng làm cho hắn mừng rỡ.



Không lâu sau khi Tiêu Duệ rời khỏi Thái miếu, một lượng lớn quân sĩ đột nhiên từ đường phố trong thành Trường An vọt tới Thái miếu. Trường thương chói mắt, hàn quang sắc bén nghiêm nghị rực rõ trong ngày xuân. Chúng thần cả kinh, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào, cấm quân đã bao vây vài tầng quanh sân, trường thương đằng đằng sát khí san sát như biển, khí thế vọt thẳng trời cao.



- Tiết Tú, ngươi muốn làm gì?



Mặt Lý Long Cơ âm trầm, quát.



Tiết Tú đứng phía xa xa, khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng, chậm rãi cúi người thi lễ:



- Hồi bẩm hoàng thượng, thần vì bảo hộ sự an nguy của hoàng thượng và các vị đại thần, không thể không như thế, xin hoàng thượng thứ lỗi!



Dừng một chút, không ngờ Tiết Tú nghênh ngang phất tay áo:



- Đao thương không có mắt, xin các vị đại thần an tâm một chút chớ nóng nảy, miễn cho tổn thương hòa khí!



Chúng thần ồ lên, sắc mặt kịch biến. Mà một số phi tần cùng công chúa, thì trực tiếp phát ra tiếng kinh hô sắc nhọn. Lòng bàn tay Lý Long Cơ run lên, sắc mặt đỏ lên rồi xanh tím, phẫn nộ rống một tiếng:



- Loạn cái gì? Trẫm còn ở nơi này, các ngươi loạn cái gì! Đều câm miệng cho trẫm!