Đại Đường Tửu Đồ

Chương 3138 : Hỏi thế gian tình là gì

Ngày đăng: 20:29 18/04/20


Duệ ảm đạm thở dài một tiếng. Lý Nghi đối với hắn, giống như hắn đối với Ngọc Hoàn, tơ tình chém không đứt còn hỗn loạn quấn trong lòng công chúa Lý Nghi, cũng quấn quanh Tiêu Duệ không còn hy vọng, và cả thiếu nữ Ngọc Hoàn xa tại Lạc Dương.



Lý Nghi chạy tới cửa ngự thư phòng, Ngọc Chân sớm chờ ở cửa, thấy trên mặt nàng dàn dụa nước mắt, không khỏi thương tiếc thở dài:



- Hàm Nghi, con cũng dại dột, sao lại đến mức này?



- Ngọc Chân hoàng cô, hoàng cô gì sao không cầu tình cho Tiêu Duệ? Hoàng cô biết rõ Tiêu Duệ trọng tình trọng nghĩa tuyệt đối sẽ không thay tình đổi ý, tại sao lại làm cho phụ thường thưởng hôn?



Hàm Nghi thản nhiên hừ một tiếng:



- Mời hoàng cô tránh ra, ta muốn gặp mặt phụ hoàng.



- Hàm Nghi, phụ hoàng con sẽ không gặp con, hay là trở về đi. Nghe hoàng cô khuyên một câu, trở về đi.



Lý Nghi đang rốt ruột như trên lửa, căn bản không có nhìn thấy một chút ám chỉ dịu dàng trong mắt Ngọc Chân, nàng cứ như vậy xông vào.



Lý Long Cơ không ngờ thấy Hàm Nghi xông vào, không khỏi cau mày nói:



- Hàm Nghi, con thực làm càn!



- Phụ hoàng, khẩn cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban, Hàm Nghi không muốn gả cho Tiêu Duệ kia!



Hàm Nghi phủ phục dưới đất.



- A? Hàm Nghi, con đang lừa trẫm, trẫm biết rõ ràng, tình cảm thâm sâu con đối với hắn cả triều đều biết. Con như nào lại nói với trẫm không muốn gả cho hắn?



Lý Long Cơ cười lạnh nói.



- Phụ hoàng, Hàm Nghi…



Lý Nghi cắn chặt răng:



- Hàm Nghi đương nhiên là thích Tiêu Duệ. Chỉ có điều Tiêu Duệ sớm đã có vị hôn thê, Hàm Nghi chỉ có thể tiếc nuối tạo hóa trêu người. Nếu để cho Hàm Nghi gặp Tiêu Duệ sớm hơn… Tiêu Duệ trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối không thay tình đổi ý, điểm này Hàm Nghi sớm biết được. Hàm Nghi sao có thể vì tình cảm bản thân mà khiến phụ hoàng mất đi một thần tử nổi bật, khiến Đại Đường mất đi một danh sĩ cao hiền ---- cho nên. Hàm Nghi khẩn cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Hàm Nghi thà rằng độc thân sống nốt quãng đời còn lại cũng tuyệt đối không gả cho Tiêu Duệ!



- Con thật khổ tâm, một mảnh tình thâm, đáng tiếc Tiêu Duệ kia hoàn toàn không tỉnh ngộ. Hàm Nghi, con là công chúa cao quý hắn lại nhìn con mà không có gì, chẳng lẽ con không hận hắn sao?



Lý Long Cơ thấy trong thần sắc đau thương muốn chết của con gái mình lộ ra một tia cương nghị, cũng không khỏi có chút thương tiếc, thở dài nói.



- Con gái không oán hắn, con gái oán tạo hóa trêu người, con cùng Tiêu Duệ kiếp này vô duyên.



Đôi mắt Lý Nghi đỏ lên:



- Khẩn cầu phụ hoàng khai ân!



- Tiêu Duệ cãi thánh chỉ, nên xử trảm. Chẳng lẽ con muốn trẫm vì một Tiêu Duệ mà phá hư quốc pháp hay sao? Điều này tuyệt đối không thể!



Lý Long Cơ trầm giọng nói, đột nhiên vỗ bàn một cái.


- Các ngươi đều đi ra ngoài! Đều đi ra ngoài đi!



Ngọc Chân run lên trong lòng, nhìn Tiêu Duệ đang hôn mê trên giường thật sâu, thật lâu sau mới khoát tay áo:



- Đi, chúng ta ra ngoài trước.



Lúc này, Võ Huệ Phi mang theo một đám cung nữ thái giám uyển chuyển đi đến, một tiểu thái giám đứng thủ ở đây vội vàng nghênh đón.



Võ Huệ Phi khoát tay áo, cung y hoa lệ rực rỡ dưới ánh trăng lóe lên hào quang sáng lạn, vội vàng nói:



- Tiêu Duệ như thế nào? Công chúa Hàm Nghi giờ phút này còn trong điện sao?



Tiểu thái giám khom người trả lời:



- Hồi bẩm nương nương, ngự y nói Trạng Nguyên công đã không sao… Công chúa điện hạ một người trông coi Trạng Nguyên công, ai cũng không cho đi vào, tiểu nhân muốn vào hầu hạ, cũng bị công chúa đuổi ra.



- Hỏi thế gian, tình là chi nhỉ,



Cùng nhau hẹn thề sinh tử?...



Võ Huệ Phi than khẽ:



- Bổn cung cũng không nghĩ đến Tiêu Duệ này lại cương liệt đến vậy tình cảm cũng thâm sâu như vậy, hai chữ sinh tử thiên cổ bất hủ có một không hai này lại muốn lưu truyền Đại Đường ---- Bổn cung thật đúng là hâm mộ cô gái Dương gia ở Lạc Dương kia… Một cô gái, có thể có được người chồng sống chết không thay đổi như vậy, đó là phúc đã tu luyện mấy đời? Chỉ có đáng tiếc cho Hàm Nghi… Khổ thân cho đứa bé này… Đi thôi, chúng ta trở về, không cần quấy rầy bọn họ.



Trong điện, Lý Nghi yếu ớt thở dài, nhìn khuôn mặt mê man nặng nề của Tiêu Duệ, không kìm nổi dùng tay vuốt ve trán hắn, trong miệng thì thào tự nói:



- Tiêu Duệ, trong lòng chàng thật sự không dung nạp thêm người nào khác sao? Tiêu Duệ, chàng cũng biết, ta cũng bằng lòng liều lĩnh vì chàng … Chàng cũng biết, nếu chàng đi, ta cũng sẽ không sống một mình…



Một câu “hỏi thế gian, tình là chi nhỉ” này, một ca khúc ca xướng nhuốm máu này, trong một đêm cuối xuân, dùng tốc độ xưa nay chưa từng có truyền lưu trong thâm cung Đại Đường, không biết khiến bao nhiêu cung nữ và phi tần tịch mịch vừa si mê ngâm xướng vừa âm thầm buồn bã chán nản. Cho dù là Lý Long Cơ, ở trong ngự thư phòng này cũng bị rung động thật sâu, làm đế vương cao cao tại thượng, hắn không thể nào cũng vô pháp hiểu được, thế gian này thậm chí có một loại tình cảm đích thực không gì sánh kịp này.



- Hàm Nghi còn trông coi Tiêu Duệ sao?



Lý Long Cơ mệt mỏi liếc Ngọc Chân một cái.



- Không sai.



Ngọc Chân thở dài yếu ớt:



- Nhân gian có nam tử chí tình chí nghĩa như vậy, cho dù là Ngọc Chân ở cái tuổi này cũng khó tự mình kiềm chế, huống chi là Hàm Nghi vốn một mảnh tình thâm với hắn. Bệ hạ, cái gì tôn nghiêm hoàng gia, cái gì lễ pháp dòng họ, có cái gì có thể so sánh với hạnh phúc cả đời của Hàm Nghi? Bệ hạ cũng nhìn thấy, nếu không thể gả cho Tiêu Duệ, Hàm Nghi nhất định buồn bực không vui, cũng như Ngọc Chân vậy… Quân vô hí ngôn, mong rằng bệ hạ tuân thủ lời hứa.



Lý Long Cơ thở dài một tiếng:



- Trẫm nợ ngươi, trẫm sẽ bồi thường ngươi… Tiêu Duệ chí tình chí nghĩa, mặc dù là trẫm cũng vì vậy mà xúc động. Cũng được, trẫm sẽ nghĩ biện pháp thành toàn cho bọn họ ---- chỉ có điều, khổ của Ngọc Chân ngươi, trẫm lại nên làm thế nào?



Ngọc Chân thảm đạm cười:



- Ngọc Chân thay hai đứa bé tạ hơn bệ hạ.