Đại Đường Tửu Đồ
Chương 3147 : Du long diễn phượng
Ngày đăng: 20:29 18/04/20
Ngọc Hoàn cũng có chút xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, Tiêu Duệ thở phào một cái, trong lòng biết lúc này là lúc mấu chốt da mặt cần dày một chút mới tốt. Hắn cười ha ha, một tay kéo tay Ngọc Hoàn lại, ôm vào trong ngực, đi vài bước đến trước giường Lý Nghi, không nhìn sự “xấu hổ giận dữ” và bối rối của Lý Nghi, đặt Ngọc Hoàn lên giường, sau đó chính mình cũng đặt mông ngồi lên.
Lý Nghi vừa xóa trang điểm trên mặt, mặt đẹp đỏ bừng lên, nàng dùng sức cuộn mình vào trong góc giường vươn người dậy, run giọng nói:
- Tử Trường, chàng, chàng muốn làm gì…
Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, hắn nắm lấy cánh tay nhỏ bé lấm tấm mồ hôi của Lý Nghi:
- Nghi nhi, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ba người chúng ta… Một khi đã nói như vậy, sao chúng ta không…
Tiêu Duệ còn chưa nói xong, Lý Nghi liền che mặt cúi đầu hét lên một tiếng, mà Ngọc Hoàn cũng xấu hổ không dám ngẩng đầu:
- Tiêu lang, chàng điên rồi sao, điều này sao có thể?
Tiêu Duệ thực nóng lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không nói lời vô nghĩa, chỉ dùng hành động thực tế thay thế dáng vẻ xấu hổ. Hắn vội vàng cởi áo cưới đỏ, sau đó liền xốc chăn Lý Nghi chui vào, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại hơi run lạnh của Lý Nghi, da thịt trơn mềm và ấm áp phát ra mùi thơm nhàn nhạt, trong lúc Lý Nghi nhất thời ý loạn tình mê hắn vươn tay phủ lên bộ ngực đẫy đà của nàng.
Lý Nghi run một chút, muốn kháng cự lại sợ Tiêu Duệ không vui, cũng đành để cho bàn tay to tùy ý vuốt ve lên bộ ngực mềm yếu của mình. Mỗi lần lướt nhẹ qua cũng làm cho nàng run sợ toàn thân, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ đỏ bừng đến nỗi có thể nặn ra nước, dần dần hiện lên xuân ý nhàn nhạt.
Ngọc Hoàn xấu hổ che mặt hô nho một tiếng, muốn chuồn xuống giường bỏ chạy. Nhưng Tiêu Duệ sao đồng ý buông tha nàng, nếu đã “xé rách” da mặt, đêm nay hắn liền nhất định muốn làm một hái hoa tặc phóng đãng. Cái gì lễ nghi lễ pháp, cái gì chuẩn mực đạo đức, hết thảy đều đi gặp quỷ đi thôi.
Tay Tiêu Duệ chần chừ trên người Lý Nghi, dần dần từ phía bộ ngực cao ngất đẫy đà trượt về cặp mông kia, hắn hôn nàng một cái nóng bỏng rồi quay sang Ngọc Hoàn bên cạnh hôn một nụ hôn chết đi sống lại. Ánh nến lay động mờ nhạt trong bầu không khí đỏ bừng kiều diễm tràn ngập vui mừng, ba bóng người chợt cao chợt thấp giằng co một chỗ trên lớp vải cửa sổ màu hồng, từng tiếng ưm và tiếng rên rỉ thở gấp, khiến cho ban đêm đầu hạ này trở nên nồng đậm xuân ý.
Lúc mới bắt đầu còn xẩu hổ ngượng ngùng không chịu nổi, càng về sau bị Tiêu Duệ mơn trớn khiêu khích đến nỗi thở hổn hển mềm mại động tình lên. Lý Nghi đã không cánh nào bảo trì sự dè dặt và khoan thai của nàng nữa, mà thiếu nữ Ngọc Hoàn càng thêm không chịu nổi, toàn bộ quần áo đều bị Tiêu Duệ cởi bỏ khi dây dưa. Váy cưới đỏ thẫm và quán lót hồng phấn vứt đầy đất, hiện ra dưới ánh nến mờ nhạt hào nhoáng nhấp nhô.
Tiêu Duệ ngẩn ra, không khỏi gật đầu:
- Vâng, con đã biết.
Ngọc Chân lại đột nhiên cười:
- Lần này sau khi tiến cung, chắc chắn hoàng thượng sẽ chính thức sắc phong chức quan cho con, kể từ lúc này trở đi, tiểu oan gia con đã không còn là thân rỗng. Chẳng qua, mẫu thân đột nhiên thay đổi chủ ý, lại không muốn thả con ra ngoài làm quan, ta muốn nói với hoàng thượng, cầu cho con một chức vị trong triều.
- Vỉ cái gì?
Tiêu Duệ ngẩn ra.
Ngọc Chân nhìn quanh trái phải không người, đột nhiên buồn bã nói:
- Con thật sự không hiểu tâm tư của ta?
Tiêu Duệ ngẩn ngơ, không kìm nổi cúi đầu xuống, trong lòng thở dài một tiếng. Hắn sớm quyết định phải rời khỏi Trường An, đi một địa phương cách xa hoàng đế cao trên trời làm huyện lệnh gì đó, thứ nhất có thể làm chút chuyện đến nơi đến chốn cho dân chúng, thứ hai cũng vì Ngọc Hoàn. Nhưng Ngọc Chân ---- Tiêu Duệ chính là không biết nói với nàng như nào mới tốt, thình lình lại nghe Ngọc Chân thở dài yếu ớt:
- Quên đi, ta mặc kệ, con muốn như nào thì cứ như vậy đi, chỉ có điều con rời khỏi Trường An, lúc nào cũng phải nhớ rõ mẫu thân nhé.
Ngọc Chân vội vàng che mặt rời đi, trong thanh âm rõ ràng đã nghẹn ngào. Tiêu Duệ đứng nơi đó tâm tình cực kỳ phức tạp, trơ mắt nhìn bóng lưng quyến rũ mà cô đơn của Ngọc Chân, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nói không nên lời là tư vị gì.