Đại Đường Tửu Đồ

Chương 4161 : Uy danh hiển hách - lửa mạnh đốt thành

Ngày đăng: 20:29 18/04/20


An Bình thành là một toà thành mới. Vì tăng cường hiệu quả kiểm soát đối với Thoán thị, năm đầu Khai Nguyên, Đại Đường mở ra một con đường giao thông từ An Nam dọc tới đất Thục, cũng xây dựng thành An Bình trú quân ở đó. Trúc thành sứ Trúc Linh Thanh vừa mới đến nhậm chức không tới nửa năm, ngay trong một đêm trăng đen gió cao không lâu trước ở An Bình thành, vô tội trở thành quỷ dưới đao thủ lĩnh người Thoán Côn Châu bộ Thoán Nhật Tiến.



Một tòa thành trì quy mô trung bình, đứng chắn ngang tại thông đạo trọng yếu giữa Thoán khu và đất Thục, trong một sáng sớm, nghênh đón 8000 binh mã do khâm sai Đại Đường Tiêu Duệ thống lĩnh. Tiêu Duệ tự biết mình không hiểu dùng binh, liền trả quyền chỉ huy như cũ cho phó đô đốc phủ đô đốc Nhung Châu Mạnh Hoắc.



Cái gọi là quân chính quy quả là quân chính quy, Mạnh Hoắc suất lĩnh 5000 quân Nhung Châu huấn luyện nghiêm chỉnh nương theo nắng mai sáng sớm tập hợp thành trận hình trên mảnh đất trống trước An Binh thành. Đội thứ nhất là đao phủ lá chắn tay cầm tấm chắn, đội thứ hai là đội cung tiễn, đội thứ ba là đội hoành đao, đội thứ tư mới là đội kỵ binh mũ đen giáp đen.



Toàn bộ trận hình sắp xếp thành hình tam giác, trận hình chỉnh tề, quân dung nghiêm chỉnh. Sĩ tốt quân Đường nắm tấm chắn hoặc là cung tiễn và hoành đao trong tay, nghiêm nghị mà đứng. 5000 quân Đường im lặng đứng dưới màn trời xanh nhạt, một cỗ sát khí nồng đậm tràn ngập khắp nơi.



Dưới sự hộ vệ của 300 Ngự lâm quân thuộc hạ Lệnh Hồ Xung và 500 sĩ tốt Kiếm Nam quân của Công Tôn Triệu, Tiêu Duệ cưỡi trên ngựa nhìn 5000 quân Đường đằng đằng sát khí của Mạnh Hoắc, không khỏi cảm khái vạn lần. Hắn lại quay đầu lại, 2000 chiến sĩ Na Nhận suất lĩnh kia, căn bản không có duy trì trận hình gì, chỉ tùy ý tụ tập ở một chỗ. Có người ngồi xếp bằng trên mặt đất, có người ngẩng đầu nhìn về phía An Bình thành xa xa, có người sắc mặt nghiêm nghị, có người lửa giận hừng hực trong mắt.



Tiêu Duệ quay đầu lại liếc qua lệnh Hồ Xung Vũ. Thấy hắn đang đánh giá trận hình quân Đường, không khỏi cúi đầu:



- Xung Vũ, Mạnh Hoắc này đúng thật là một nhân tài. Quân Nhung Châu quân dung nghiêm chỉnh, hiệu lệnh thống nhất, thật là khó được.



- Vâng, đại nhân, Mạnh đô đốc có cách dẫn quân…



Lệnh Hồ Xung Vũ khom người trả lời, mới nói một nửa, chợt khe quân Đường phía trước truyền đến một âm thanh gọi quân ô ô, không khỏi ngẩng đầu nhìn nhau với Tiêu Duệ.



Một lính thổi kèn của quân Đường vừa thổi hiệu lệnh vừa phóng ngựa chạy như điên vòng quanh trận hình, mà vị trí trung tâm trận hình của quân Đường, cũng chính là chỗ Mạnh Hoắc, hai quân lính hùng tráng đánh trống trận nổi lên ầm ầm.



Bùng!



Ù ù Bùng!




Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng mang theo 300 sĩ tốt Ngự lâm quân theo sau.



Tiếng hò hét kích động rung trời vang lên trong cuồng phong. Thoán binh kinh hoàng hoảng sợ chạy ra khỏi tòa thành bị đốt dưới sự suất lĩnh của Thoán Nhật Tiến, tính toán lao ra khỏi vòng vây chạy trốn về phía Nam Chiếu. Mà lúc này, sĩ tốt quân Đường khí thế sớm đã chờ lâu, dưới sự suất lĩnh của Mạnh Hoắc, đuổi giết đám Thoán binh chạy trốn khỏi thành. Na Nhận cũng rống giận mang theo toàn bộ chiến sĩ người Bặc, không chùn bước xung phong liều chết phía trước.



Một Thoán binh kinh hoảng chạy trốn, một quân đội chờ đợi lâu sĩ khí tăng vọt, kết quả có thể nghĩ, không hề có bất kỳ chuyện hồi hộp nào.



Tiêu Duệ quay đầu lại liếc qua, đây là lần đầu tiên trong đời hắn trải qua chiến tranh bằng vũ khí lạnh ở cổ đại. Trong tiếng cuồng phong bên tai truyền đến tiếng binh khí va chạm liên tiếp, tiếng kêu thảm thiết, tay hắn nắm chặt dây cương, thở một hơi thật dài.



Sử dụng rượu của người Bặc là vũ khí nóng công thành, vốn là hứng khởi nhất thời của Tiêu Duệ. Đêm đó trong Mỗ Mã sơn trại đã chứng minh thực nghiệm, loại rượu cực kỳ mãnh liệt của người Bặc này có thể so sánh hiệu quả với dầu mỡ, hơn nữa phí tổn rất thấp. Nhưng mà, không cách nào thực hiện sản xuất quy mô lớn, xem ra cũng chỉ có thể ngẫu nhiên dùng một chút.



Lệnh Hồ Xung Vũ ngồi trên ngựa, dùng ánh mắt sùng kính gần như cuồng nhiệt đặt trên lưng Tiêu Duệ. Hắn đi theo Tiêu Duệ lâu ngày, “chỗ thần bí” của Tiêu Duệ gần như ùn ùn tới, giống như “đạn tên lửa” bay đầy trời như vừa rồi, dường như vĩnh viễn không có chỗ tận cùng. “Công tử tất không phải phàm nhân”, Lệnh Hồ Xung Vũ yên lặng nghị, dây cương trong tay căng lên, phóng ngựa vọt tới.



- Đại nhân, kế tiếp, chúng ta nên…



Lệnh Hồ Xung Vũ nhỏ giọng hỏi.



- Ha ha, có lẽ, có lẽ chúng ta nên đến Nam Ninh Châu giao tiếp với người Thoán bình chân như vại này.



Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng:



- Xung Vũ, truyền mệnh lệnh của ta, người bắt sống Thoán Nhật Tiến bản quan thưởng tiền trăm quán!