Đại Đường Tửu Đồ

Chương 4174 : Hôn sự của Lệnh Hồ Xung Vũ

Ngày đăng: 20:30 18/04/20


Nhưng Lệnh Hồ Xung Vũ cũng hiểu được rất rõ, sự chênh lệch giữa mình và Các Cách Mã là rất lớn. Cho dù nói Các Cách Mã thế nào, dù hôm nay nàng là một quả phụ đã mất trượng phu, nhưng dù sao nàng vẫn là công chúa Nam Chiếu, mà mình, bất quá chỉ là một hiệu úy Đại Đường bình thường, vừa không có gia thế bối cảnh, lại không có quan chức tước vị. Hắn biết, chuyện tình giữa hắn và Các Cách Mã dường như rất ít khả năng để biến thành sự thật.



Cho nên, Lệnh Hồ Xung Vũ ẩn dấu đi tình cảm của mình.



- Các Cách Mã, ngươi…



Bì La Các lại nhíu mày:



- Bổn vương đang ẩm yến với Tiêu đại nhân, ngươi hãy lui ra sau!



Các Cách Mã quật cường nhíu mày liễu, không ngờ đi thẳng tới phía sau Tiêu Duệ, đứng bên người Lệnh Hồ Xung Vũ. Trải qua nhưng mưa gió ở Thoán khu và Các La Phong phản loạn ở Nam Chiếu, sau khi gặp được Lệnh Hồ Xung Vũ, Các Cách Mã ngày càng cảm thấy được, đây chính là nam nhân mình chờ đợi đã lâu. Nàng sớm quyết định, nhất định phải gả cho nam nhân này. Nửa đời trước, nàng thuộc về Nam Chiếu, và sau này, nàng quyết tâm phải truy cầu hạnh phúc của mình.



Các Cách Mã dám yêu dám hận không che dấu tình cảm của mình, nàng không chỉ phát “tiến công” mãnh liệt với Lệnh Hồ Xung Vũ, còn ra sức theo đuổi tình yêu của mình trước vương thất Nam Chiếu. Nhưng mà, tuy rằng vương phi A Sát nói vài lần với Bì La Các, thậm chí Các Cách Mã cũng tự mình nhắc tới trước mặt Bì La Các, nhưng Bì La Các vẫn không tỏ thái độ.



- Các Cách Mã, lui ra!



Bì La Các cả giận nói. Trong lòng Tiêu Duệ cũng dần dần quyết định chủ ý. Lệnh Hồ Xung Vũ không quen biểu đạt lời nói, nhưng từ ánh mắt hắn, Tiêu Duệ đã nhìn ra hắn thật lòng thích Các Cách Mã. Lệnh Hồ Xung Vũ theo hắn từ Lạc Dương, đi Ích Châu, tới Trường An, đi Nam Chiếu, đi theo mình rất lâu, Tiêu Duệ cảm thấy mình cũng nên làm thứ gì đó cho Lệnh Hồ Xung Vũ.



Tiêu Duệ chậm rãi đứng lên, nhìn lại Các Cách Mã, thản nhiên nói:



- Các Cách Mã công chúa, bản quan hỏi ngài một câu, ngài cứ dựa vào thực tế trả lời ta!



- Tiêu đại nhân nói đi.



Các Cách Mã gật đầu.



- Ngài thật lòng muốn gả cho Lệnh Hồ hiệu úy sao? Ngài phải hiểu rõ rằng, hắn vừa không gia thế bối cảnh, cũng không có quan chức tước vị…



Tiêu Duệ mỉm cười.



- Ta nguyện ý.
Ảnh Tử đột nhiên xích một tiếng cười khẽ, tiếng cười kia khiến Tiêu Duệ ngẩn ra, nhưng Ảnh Tử lập tức lại đè thấp âm thanh:



- Tiêu Duệ, ngươi ở tây nam này làm rất khá, hoàng thượng cực kỳ hài lòng, tất nhiên sẽ phong thưởng cho ngươi thật lớn. Theo ta đoán, chức huyện lệnh Nhung Châu này ngươi không nhậm được, chắc chắn hoàng thượng rất nhanh sẽ triệu ngươi về kinh.



Tiêu Duệ ồ một tiếng, cũng không nói gì thêm, rơi về trong suy nghĩ ngặng nề. Chờ lúc hắn ngẩng đầu lên, Ảnh Tử đã sớm biến mất không thấy.



Sáng sớm hôm sau, Tiêu Duệ vào hoàng cung Nam Chiếu nói lời từ biệt với Bì La Các, mà khi hắn đề cập chuyện hoàng đế Đại Đường muốn đóng quân ở Tiểu La thành, sắc mặt Bì La Các rất bình tĩnh, giống như sớm nhận được tin tức, hoặc là sớm chuẩn bị tư tưởng.



Mạnh Hoắc lấy danh nghĩa phó đô đốc phủ đô đốc Nhung Châu Đại Đường, chỉ huy 5000 quân mã đóng trong Tiểu La thành, lưu lại Nam Chiếu. Mà Tiêu Duệ, vẫn như trước mang theo 300 Võ lâm quân theo mình từ lúc rời kinh đến giờ cùng với 500 Kiếm Nam quân thuộc hạ của Công Tôn Triệu do Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Chương Cừu Kiêm Quỳnh phái ra, rời khỏi Thái Hòa thành mà đi. Các Cách Mã mang theo mười mấy thị nữ và thị vệ của mình, mang theo hai xe vàng bạc châu báu của hồi môn bí mật của vương thất Nam Chiếu, cũng theo Tiêu Duệ cùng chạy về Ích Châu.



Nam Chiếu Vương Bì La Các suất lĩnh quần thần Nam Chiếu đưa đám người Tiêu Duệ rời khỏi Thái Hòa thành hơn mười dặm, mà vương phi Nam Chiếu A Sát cũng mang theo vài đứa con của nàng, cùng nhau rơi lệ chia tay với Các Cách Mã. Nỗi nhớ nhà của Tiêu Duệ giống như mũi tên, đội ngũ khâm sai một đường chạy đi như bay, rất nhanh rời khỏi Nam Chiếu tiến vào cảnh nội Đại Đường, chạy về Ích Châu. Sự tiêu điều xơ xác đầu đông bao phủ tòa thành trì Ích Châu uy nghi kia, Tiêu Duệ ngồi trên lưng ngựa, mắt nhìn tường thành Ích Châu cao lớn trong làn gió lạnh thấu xương không xa kia, trong lòng dần cảm khái lên: rời khỏi Ích Châu mấy tháng, tùy rằng thời gian không dài, nhưng trong cảm thụ của hắn lại giống như đã qua thật nhiều năm, giờ phút này cảm thấy có vài phần cảm giác tang thương. Thành vẫn tòa thành kia, người vẫn những người đó, nhưng cuối cùng hắn có cảm giác cảnh còn người mất.



- Đại nhân, giống như Chương Cừu đại nhân tới nghênh đón đại nhân.



Lệnh Hồ Xung Vũ cúi đầu nói.



Tiêu Duệ xoay người xuống ngựa, thấy mấy cỗ xe ngựa quan nha chậm rãi chạy ra từ chỗ cửa thành, một đám sĩ tốt đang chạy đằng trước mở đường, người đi đường qua lại đều né tránh.



- Giống như hai vị phu nhân cũng rời khỏi thành tới đây…



Lệnh Hồ Xung Vũ lại nói, kỳ thật hắn nhìn thấy đầu tiên chính là cỗ xe ngựa màu đen chiêu bài của Chương Cừu Liên Nhi kia.



Tiêu Duệ cười cười, nhanh chóng đi nghênh đón.



Lệnh Hồ Xung Vũ ra hiệu với Các Cách Mã đang nép vào người hắn giống như con chom nhỏ, cúi đầu nói:



- Các Các Mã, Trung Nguyên không giống như Nam Chiếu, lát nữa nàng gặp hai vị phu nhân nhất định phải chào hỏi ---- cần biết, một vị trong đó là công chúa điện hạ đương triều…



Nói xong, Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng đuổi theo, bên tai đã truyền đến âm thanh hàn huyên hỏi han ân cần của Tiêu Duệ với Chương Cừu Kiêm Quỳnh.