Đại Đường Tửu Đồ

Chương 4178 : Lại vào Trường An phong ba nổi

Ngày đăng: 20:30 18/04/20


Giữa chín đại Tiết độ sứ trước mắt của Đại Đường này, Vương Trung Tự xem như là người nổi tiếng nhất trong đó. Không chỉ có chiến công hiển hách, uy danh truyền xa, uy tín trong triều rất cao, còn rất được Lý Long Cơ tin tưởng sủng ái. Mấy năm nay, hắn lại nhiều lần đánh lui Thổ Phiên xâm phạm, tiêu diệt bộ phận Đột Quyết, quân uy và uy danh Đại Đường tăng thật lớn.



Nghe nói, lần này vào kinh, hoàng thượng lại muốn thăng quan tiến chức cho Vương Trung Tự. Tin này vừa ra, đám thân binh nha tướng của Vương Trung Tự không ngừng hưng phấn. Những nam nhân thiết huyết này đi theo Vương Trung Tự chinh chiến sa trường nhiều năm ngoài biên ải, đối mặt với một số nha binh Tiết độ sứ phiên trấn khác, khó tránh kiêu ngạo hơn vài phần.



Mấy ngày tuyết lớn triền miên mới vừa dừng, con trai Vương Trung Tự là Vương Lượng hô bằng gọi hữu ra khỏi thành đạp tuyết tìm cảnh, liền dẫn mười mấy thủ hạ nha binh của Vương Trung Tự, một đường diễu võ dương oai lẫn nhau, tự cảm thấy cực kỳ đắc ý. Một đám hơn trăm người, trừ nha binh Vương Trung Tự ra, mặt khác tất cả đều là tùy tùng của các công tử ca nhi hoàn khố trong thành Trường An.



Đám người đạp tuyết đun rượu tầm hoan nửa ngày ở vùng ngoại ô, liền say khướt phóng ngựa trở về. Hơn trăm người cưỡi ngựa phi như bay, người đi đường trên quan đạo ngoài thành đều vội vàng né tránh.



Tiêu Duệ làm cho 300 sĩ tốt Võ lâm quân đi trước hộ tống đoàn nghi trượng khâm sai cùng Dương Ngọc Hoàn, Lý Nghi cùng một số gia quyến vào trong thành, mà chính hắn, mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ cùng vài người hầu, rời khỏi đội ngũ nghi trượng ở ngoài cửa Chính Đức, vừa dẫn ngựa chậm rãi đạp tuyết mà đi trên quan đạo, vừa xem cảnh. Đột nhiên, hơn trăm người cưỡi ngựa gào thét mà đến, nháy mắt đã tới.



Đang do dự đi bên đường Tiêu Duệ không kịp né tránh, nếu không phải Lệnh Hồ Xung Vũ đột nhiên vươn tay kéo hắn một phen, suýt chút nữa Tiêu Duệ đã bị con ngựa cao to phi nhanh mà đến đụng ngã lăn trên mặt đất, hậu quả thiết nghĩ không lường được. Nhưng tọa kỵ kia của Tiêu Duệ lại bị đám ngựa bừa bãi làm kinh hãi, móng trước đột nhiên giơ lên, phát ra một tiếng hý kinh hãi, hướng về đống tuyết trên đường mà vụt đi.



Tiêu Duệ kinh hồn hơi tỉnh, nhíu mày. Lệnh Hồ Xung Vũ nổi giận nói:



- Ngoài cửa thành, trên quan đạo, phóng ngựa nhanh như vậy, thật sự là không được!



Đám công tử ca Vương Lượng chậm rãi dừng ngựa lại, một đám xoay người xuống ngựa, lạnh lùng trừng mắt đám người Tiêu Duệ. Tiêu Duệ không có quan bào. Đám Lệnh Hồ Xung Vũ tùy tùng tự nhiên là trang phục người thường. Đương nhiên, mặc dù Tiêu Duệ đang mặc quan bào, đám quyền quý đệ tử này cũng sẽ không để quan lại cấp thấp này trong mắt. Dù sao, quan ngũ phẩm trong thành Trường đúng là quá nhiều.



Vương Lượng đã say bảy tám phần, hắn xiêu vẹo chẳng thèm liếc Tiêu Duệ, ngạo nghễ nói:



- Không phải không đụng vào ngươi sao, cho dù là đụng phải, ngươi có thể thế nào? Người tới, thưởng bọn họ mấy quán tiền, chúng ta tiếp tục về thành uống rượu, miễn cho bị đám dân đen này làm mất hứng.



Tiêu Duệ nguyên bản không muốn gặp rắc rối, hắn liếc mắt một cái thấy tất cả đều là đệ tử quyền quý trong thành, nhất là mười mấy nam tử hùng tráng đang ngồi trên mấy con ngựa cao sắc mặt nghiêm nghị hơi mang theo một chút sát khí, hiển nhiên là một đám lăn lộn sa trường. Tiêu Duệ cũng không sợ bọn họ, chỉ có điều không muốn bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà kết thù hận vô vị với đám quyền quý Trường An.



Tiêu Duệ cười nhàn nhạt, lui về phía sau một bước.



Nhưng sau khi mấy người hầu đứng phía sau Tiêu Duệ lại nghe vài câu “dân đen” của Vương Lượng thì giận tím mặt, mấy thị vệ này lúc đầu là thị vệ của Thịnh Vương Lý Kỳ, được Lý Kỳ phái tới bảo vệ bên người Tiêu Duệ, cũng là một đám lòng dạ người bản địa rất cao, sao có thể dễ dàng tha thứ đám hoàn khố này kiêu ngạo như thế. Vài người không kìm nổi xông lên phía trước trách mắng:



- Làm càn, ngươi nói ai là dân đen?


Ngọc Chân liếc Lý Nghi một bên, cười nói:



- Nghi nhi, còn tức giận à? Quên đi, đừng chấp nhặt với bọn họ, chờ ngày khác ta gặp Vương Trung Tự trách mắng hắn hai câu.



Lý Nghi đột nhiên quay đầu lại, run giọng nói:



- Hoàng cô, tuy rằng ta đã không không còn tước vị và phong hào công chúa, nhưng thủy chung ta vẫn là con gái ruột của hoàng đế Đại Đường ---- Vương Trung Tự kia bất qua chỉ là một Tiết độ sứ không quan trọng, con hắn, thủ hạ quân tốt của hắn ỷ thế hiếp người như vậy, không ngờ lấn lên đầu Tiêu gia, ta chờ hắn hơn nửa ngày, đến giờ vẫn không đến phủ xin lỗi, xem ra là không đặt chúng ta vào trong mắt.



Ngọc Chân ngẩn ra, Tiêu Duệ đứng dậy dịu dàng nói:



- Nghi nhi, quên đi, ta cũng không so đo, đừng để phát sinh những cơn giận không đau này đó.



- Không được ---- người tới, chuẩn bị kiệu, ta sẽ đi phủ Vương Trung Tự một chuyến.



Lý Nghi cắn chặt răng, gật đầu với Tiêu Duệ, tự mình đi ra sảnh.



Tiêu Duệ đang muốn ngăn trở nàng, lại nghe Ngọc Chân thở dài một tiếng:



- Tiểu oan gia, đừng cản, để nàng đi thôi. Nghi nhi đứa nhỏ này, ngoài mềm trong cứng, không chấp nhận được một hạt cát trong mắt, để cho nàng đi hả giận cũng tốt.



Tiêu Duệ lắc đầu, chậm rãi ngồi trở về, trong lòng âm thầm thầm thở dài: “dù sao Nghi nhi cũng là công chúa đương triều, nhu thuận đối với mình, nhưng với người ngoài lại một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn”.



- Thái độ làm người của Vương Trung Tự kia ngay thẳng, lại sinh một đứa con không chịu thua kém, cũng làm người ta tiếc hận.



Ngọc Chân mang trà lên:



- Không nói chuyện đáng ghét đó. Tiểu oan gia, nghe nói con lại chuẩn bị lấy muội muội của Chương Cừu Kiêm Quỳnh, có phải thế không?



Ngọc Hoàn che miệng cười một bên, Tiêu Duệ xấu hổ ho hai tiếng.