Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 12 :

Ngày đăng: 15:20 19/04/20


Tầng hầm được nhân công chế tác thành một căn phòng lạnh lẽo. Khi bước vào nơi này cảm giác như có những lưỡi dao nhỏ bén nhọn không ngừng đâm vào lòng buốt nhói. Bước qua một lối đi hẹp, khung cảnh trước mặt dần sáng lên và rộng rãi hơn nhiều.



Cả căn phòng như được bao bọc bởi một thứ ánh sáng màu tím nhạt, nhẹ nhàng phản chiếu lên những vách tường xung quanh tạo thành sự khúc xạ ánh sáng đẹp mắt đầy quyến rũ như những dải cầu vồng nơi chân trời.



Vật ở dưới tầng hầm này là một cỗ quan tài. Nói là quan tài có chút không hợp lý lắm bởi nhìn kỹ thì vật thể này tuy có hình dáng giống chiếc quan tài nhưng vật liệu chế tạo nên nó lại hoàn toàn trong suốt, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh hệt pha lê. Mà thứ ánh sáng màu tím kia chính là đang tản mát ra từ cỗ quan tài này.



Hách Liên Túc Thiên nhìn cỗ quan tài đến ngây người. Hắn đã từng thấy rất nhiều cổ vật quý hiếm được khai quật nhưng chưa từng thấy cỗ quan tài thế này. Suy nghĩ một hồi, chân mày hơi nhíu lại thể hiện sự khó hiểu, hắn nghiêng đầu nói, “Cho dù vào thời cực thịnh đời Tây Hán cũng không có khả năng có được vật liệu hiện đại thế này để chế tạo quan tài.”



Người đàn ông trung niên thấy thanh âm của Hách Liên Túc Thiên lộ rõ vẻ nghi vấn liền vội vàng giải thích, “Hách Liên tiên sinh, vật này thực sự được đào lên từ ngôi mộ đời Tây Hán mới khai quật. Cho tới giờ vẫn chưa xác định được danh tính của chủ nhân ngôi mộ. Chúng tôi đoán không chừng người nằm trong cỗ quan tài băng này cũng chính là chủ nhân của ngôi mộ.



Quan tài băng?


“Hách Liên tiên sinh, đây chính là nguyên nhân khiến chúng tôi không dám khai quan. Nữ tử này được tìm thấy trong ngôi mộ vừa khai quật, nhìn qua cách ăn mặc cùng trang sức thì rõ ràng là người sống ở thời Tây Hán. Xác cô ấy được bảo quản dưới lớp hàn băng ngàn năm nhưng lại chẳng khác gì người sống. Thật sự là quá thần kỳ.” Người đàn ông trung niên phía sau lưng Hách Liên Túc Thiên khẽ lên tiếng.



Hách Liên Túc Thiên chậm rãi giơ tay ra, từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chiếc quan tài băng giống như đang vuốt ve gương mặt người con gái nằm trong đó. Khuôn mặt vốn bình tĩnh thường ngày của hắn giờ cũng hiện rõ sự chấn động. Chiếc quan tài này được chế tác từ một khối hàn băng là điều không cần phải bàn cãi. Nhưng không hiểu ai lại có thể có khả năng kinh người như vậy, đường hoàng đặt xác một nữ tử vào trong đó. Mà như vậy cũng chưa thấm vào đâu. Cứ coi như thời Tây Hán thực sự có người tài có thể làm được như vậy thì còn thân thể nữ tử này phải làm sao? Làm thế nào mà sau cả ngàn năm vẫn được bảo tồn hoàn hảo như vậy?



Ánh mắt lướt khắp thân hình nữ tử trong chiếc quan tài băng, rồi hướng về gương mặt như đang say ngủ của nàng, Hách Liên Túc Thiên cũng không ngốc đến mức sai người khai quan để được quan sát tỉ mỉ. Vạn nhất khi mở quan tài ra, thân xác của nàng sẽ biến thành hình dạng như thế nào vẫn là chuyện không thể dự đoán. Hắn sở dĩ có thể xác định nàng sống ở thời Tây Hán là bởi vì hắn nhìn thấy khối bạch ngọc đeo ở thắt lưng nàng.



Khối bạch ngọc này được chạm khắc những hoa văn cực kỳ tinh tế, phần dây đeo được kết bằng những sợi tơ vàng. Hách Liên Túc Thiên có thể nhận ra đây là loại ngọc bội tùy thân của nam nhân thời xưa, nhìn kỹ một chút thì thấy trên mặt miếng ngọc bội còn có khắc chữ…



Thấy vẻ mặt Hách Liên Túc Thiên lộ rõ vẻ suy tư, người đàn ông trung niên vội đưa cho hắn một tờ giấy, trên đó có ghi vài chữ. “Hách Liên tiên sinh, chúng tôi cũng phát hiện trên miếng ngọc có văn tự nên đã ghi chép lại ra đây.”



Hách Liên Túc Thiên cầm lấy tờ giấy, trên đó chỉ có mấy chữ, “Thế thế nan tu, sinh sinh khước thác.” Lúc đọc thấy câu này, trái tim hắn cảm giác như bị một lực vô hình bóp nghẹt, một nỗi bi thương không rõ từ đâu nhanh chóng dâng lên trong lòng…