Đại Ma Vương
Chương 157 : Chiếm giữ linh hồn
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Bạch cốt pháp trượng đang chụp trên đỉnh đầu Hàn Thạc không biết từ khi nào đã bay đến chụp thẳng lên đầu gã Vong Linh pháp sư. Gã Vong Linh pháp sư hoảng sợ, không ngừng ngâm xướng Vong Linh ma pháp, cố gắng thu hồi lại cây bạch cốt pháp trượng nhưng đáng tiếc là không được.
Cùng lúc, Lục Ma Phong vụt lao ra, trong phút chốc đã đâm vào ngực gã. Trên đầu gã bỗng nhiên bốc lên một luồng hồng hỏa ma diễm, còn Hàn Thạc đột nhiên lại khoanh chân ngồi xuống, đổi lại nhẹ giọng ngâm xướng Vong Linh ma pháp.
Trong chớp mắt, luồng hồng hỏa ma diễm đã phủ kín cái đầu của Vong Linh pháp sư, bị đốt đến không thành nhân hình, đầu gã cháy đen như một cục than đen thui, không thể nhìn ra ngũ quan được nữa.
Một đoạn ma pháp chú ngữ huyền ảo được Hàn Thạc phát ra. Chỉ thấy hắn phất phất tay, cây bạch cốt pháp trượng liền bắn ra một tấm lưới ánh sáng xanh biếc. Tấm lưới này bao phủ lên đỉnh đầu Vong Linh pháp sư, dường như đang hút lấy thứ gì đó.
Một luồng khí xám từ thân thể Vong Linh pháp sư phiêu hốt bay ra, giống như là linh hồn của kẻ vừa chết. Chiếc lưới màu xanh chậm rãi trùm lên nó, sau đó cùng bạch cốt pháp trượng nhẹ nhàng bay đến trước mặt Hàn Thạc
Đến đỉnh đầu Hàn Thạc, bạch cốt pháp trượng đột nhiên bay vào tay hắn. Còn chiếc lưới mang linh hồn của Vong Linh pháp sư thì theo ba đường miệng, mắt, tai chảy vào trong não hắn.
Biến hóa liên tiếp xảy ra, Emily đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Nàng không thể tưởng tượng nổi Vong Linh pháp sư này mới rồi còn đang đắc ý, trong khoảnh khắc sau linh hồn đã bị Hàn Thạc thu vào.
Chiếc lưới xanh biếc cùng linh hồn gã Vong Linh pháp sư theo thất khiếu chảy vào đại não Hàn Thạc. Hắn vẫn ngồi xếp bằng không nhúc nhích. Bất quá trên mặt hắn biểu lộ nhiều cảm xúc khác nhau, khi thì cười vui, khi thì thống khổ, lúc lại trở nên phẫn nộ.
Trong khi Hàn Thạc vẫn ngồi yên bất động, Tiểu Khô Lâu ban nãy còn đứng yên tại chỗ bỗng lộ ra một chút nghi hoặc. Sau một lúc quanh quẩn xung quanh sân, cầm theo cốt đao từ từ đi tới chỗ trung tâm tế đài, mục tiêu không ngờ chính là Huyết Trì nơi triệu hồi tam nhãn tà thần Anse Dease.
- Mau rời khỏi đó! - Emily biết Tiểu Khô Lâu cùng Hàn Thạc có mối liên hệ thần kì, vừa thấy Tiểu Khô Lâu một mình chạy tới nơi nguy hiểm kia liền hét lớn.
Cái Huyết Trì ở trung tâm tế đàn tà ác kia chính là do vô số máu huyết, thi thể của thương nhân, thị vệ hóa thành. Mặt khác còn được Vong Linh pháp sư kia bỏ thêm thứ gì đó ác độc. Emily e sợ Tiểu Khô Lâu tiến vào, Huyết Trì sẽ xâm hại đến thân thể nó.
Đáng tiếc, Emily không phải là Hàn Thạc, lời nàng nói căn bản không thể tạo thành bất cứ trói buộc nào với Tiểu Khô Lâu. Một tiếng "Mau rời khỏi đó" của nàng không ngờ lại có hiệu quả ngược lại, Tiểu Khô Lâu quay cái đầu lâu bóng loáng lại xoa xoa rồi nhìn nàng hơi nghi hoặc, sau đó thả người nhảy vào bên trong Huyết Trì.
- Trời ạ, chủ nhân đã là một tên điên, đến cả vật triệu hoán cũng là tiểu phong tử!. - Emily giận điên người, không kìm được buột miệng mắng.
Mắng vậy, nhưng nàng vẫn chạy đến tế đàn xem có cách nào trợ giúp Tiểu Khô Lâu. Khi nàng đến được nhìn vào Huyết Trì, liền thấy Tiểu Khô Lâu đang bơi lội bì bõm bì bõm giữa huyết thuỷ giống như một đứa trẻ ngây thơ đang nghịch nước, thuần tuý chỉ từ gương mặt bạch cốt kia, Emily cảm giác được sự vui vẻ.
- Ta biết, nó không phải là lần đầu tiên lớn mật làm loạn như vậy, chẳng có gì đáng lo lắng cả. Nàng xem, nó bây giờ đã biết bay rồi, không phải tốt lắm sao?
- Chẳng biết chàng đã tạo ra loại ác ma gì, ta phát hiện nó tựa hồ có trí tuệ riêng. Không biết ta có nhầm lẫn hay không, khi ta cười nhạo nó không thể từ Huyết Trì bò lên, nó ngay lập tức bay lên. Thật sự ta có thể cảm nhận được nó đích thực đang dương dương tự đắc khoe khoang về phía ta. Ta cam đoan đấy! - Emily nhìn Tiểu Khô Lâu, liền nhớ đến chuyện vừa rồi, giải thích dồn dập. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ha ha, nàng không nên kinh ngạc như vậy. Thế giới này vốn có nhiều chuyện không thể giải thích. Nàng nói ta hoàn toàn tin tưởng không phải là ảo giác, bởi vì ta cũng từng có cảm giác giống như vậy, bây giờ ta cũng không thể nói chính xác rốt cuộc sự tình là thế nào, bất quá ta suy nghĩ, từ nay về sau nó sẽ không ngừng tiến hóa, nó sẽ cho ta một lời giải thích. - Hàn Thạc không hề kinh ngạc, mỉm cười trả lời.
Emily nghe xong giật mình, một lúc lâu sau mới cười khổ nhìn Tiểu Khô Lâu, rồi lại nhìn sang Hàn Thạc nói vẻ hờn dỗi:
- Thật đúng là hai quái vật.
- Không có gì quái lạ cả, nàng sẽ phải học cách thích ứng với ta thôi. Bởi vì ta nghĩ, những chuyện từ nay về sau khiến kẻ khác kinh ngạc sẽ phát sinh trên người ta càng ngày càng nhiều. - Hàn Thạc ha ha cười to, tâm tình vô cùng vui sướng nói.
- Bryan, tốc độ chàng phát triển nhanh như vậy, thành tựu tương lai khó có thể tưởng tượng, nói không chừng rất nhanh ta sẽ không trợ giúp chàng được nữa. Mà ta chỉ là một góa phụ mà thôi, sau này chàng còn muốn ta nữa không? - Emily nhìn Hàn Thạc, đột nhiên nghĩ đến sự việc sau này, đôi mắt đẹp của nàng nhìn thẳng vào Hàn Thạc một cách không sao nói rõ được, hỏi.
- Đừng có ngốc như vậy, ta và nàng ở cùng một chỗ không phải vì nàng có thể trợ giúp gì cho ta. Cho dù sau này có chuyện gì phát sinh, quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ không vì đó mà thay đổi.
Hàn Thạc nhìn Emily say đắm nói, mắt thấy nàng lộ vẻ vui mừng, hắn mới nói tiếp:
- Đi thôi đi thôi, chúng ta trước hết phải rời khỏi chỗ này, những chỗ khác không cần tới nữa, ta nghĩ ta đã lấy được thứ nàng cần rồi.
Hai người không hề dừng lại, nắm tay nhau rời đi. Lợi dụng lúc trời tảng sáng khi tất cả mọi người không để ý, thần không biết quỷ không hay rời khỏi chỗ đó.
Đại Ma Vương