Đại Ma Vương

Chương 16 : Bọn họ, bọn họ rất nhiều người, đánh ta, cứu cứu ta với!

Ngày đăng: 03:50 19/04/20


Giữa trưa, tại thí luyện trường của Vong Linh ma pháp học viện.

Hàn Thạc vừa quét dọn, trong đầu lại thầm ngẫm nghĩ về lời giảng giải của sư phụ Jean về Vong Linh ma pháp sáng nay, lông mày cau lại hết sức nhập thần.

Một bóng người phục phịch từ cửa đột nhiên xông ra, đến trước mặt Hàn Thạc. Jack thở hồng hộc, vội vã nói:

- Bryan, không xong rồi, Carey với Borg muốn qua đây tìm ngươi tính sổ đó!

Dòng suy tưởng bị cắt đứt, Hàn Thạc có chút bực bội, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Jack, cau mày hỏi:

- Là chuyện gì? Hai tên đần độn Carey với Borg lần trước đã bị ta đánh cho một trận, sao lại muốn tới đây tìm chết vậy!

- Không biết, ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói bọn chúng sáng nay ăn phải thứ gì, hình như rất là khó chịu, mặt mũi xanh lè, rồi la hét muốn lại cùng ngươi tính sổ, tiểu ma nữ Lisa cũng đang tìm ngươi!

Đưa tay sờ sờ đằng sau lưng, Hàn Thạc cảm thấy còn có một chút đau đớn, bất quá đã đỡ hơn đêm qua rất nhiều. Luồng đấu khí màu xanh sau lưng có lẽ đã bị ma nguyên lực bọc kín, luồng đấu khí đó tựa hồ đang từng chút từng chút một tiêu mất, giúp cho Hàn Thạc cảm thấy có chút yên lòng.

- Là chúng tự mình muốn chết, không thể trách ta được! - Hàn Thạc lạnh lùng quát một tiếng, đưa tay nắm chặt lấy cán chổi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.

Thần sắc Jack vẫn còn lo lắng như trước, hắn vặn vẹo tay vội vã nói:

- Bryan, lần này khác hẳn lần trước, Carey và Borg đã đi tìm thêm mấy người giúp, không giống như đám tạp dịch vong linh hệ chúng ta, đều là một lũ vai u thịt bắp, ngươi mau trốn đi!

- Tên Bryan đáng chết, ngươi cũng dám ám toán bọn ta, hôm nay cho ngươi biết tay! - Lẫn giữa tiếng thúc dục vội vã của Jack, tiếng của Carey đã từ bên ngoài truyền vào, âm thanh vừa dứt, một đám người đã bịt kín cửa thí luyện trường.

Tên Carey cùng Borg mặt mũi xanh lè, vừa mới tiến vào cửa, Borg đã la lên một tiếng, ôm chặt lấy bụng, từ trong miệng nhổ ra một vũng nước đen ngòm, từ trong miệng tỏa ra một mùi chua khó tả.
"Chát chát chát chát!"

Một loạt tiếng va chạm kịch liệt vang lên không ngừng, Jack đứng bên cạnh quan chiến hai chân đã sớm run rẩy ngã khụy xuống, mặt hiện vẻ không tin nổi, chỉ thấy Hàn Thạc mỗi tay nắm một nửa chiếc ghế, đối mặt với sáu người hợp lực vây công lại không hề sợ sệt, vẻ mặt điên cuồng hung tợn, từ đôi con ngươi kia tỏa ra một luồng lãnh ý rợn người.

Thân thể Hàn Thạc không ngừng di động tránh né, nhưng chiếc ghế cũng không ngừng chuyển động, nhằm thẳng vào mặt mũi của đối thủ đập xuống, một lát sau, sáu kẻ vây công đều là máu huyết đầy mặt.

Giờ phút này, Jack đứng bên cạnh đang hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn, bị thủ đoạn lãnh khốc của Hàn Thạc làm khiếp đảm. Hắn trước giờ chưa từng dám tưởng tượng, có một ngày một kẻ vẫn luôn luôn yếu hèn nhu nhược, ngoan ngoãn nghe lời như Hàn Thạc, lại có thể trở nên hung tàn bạo ngược như vậy.

Trong lúc Jack còn đang đờ đẫn, đấu khí của Eric bị lưu lại sau lưng Hàn Thạc, cuối cùng từ trong quá trình chiến đấu tùy tâm sở dục này, đã bị ma nguyên lực chậm rãi luyện hóa. Đến lúc này, Hàn Thạc trong lòng chợt run, đột nhiên ý thức được mình đang làm chuyện gì, trong lòng bất giác có chút sợ hãi.

- Có tiếng đánh nhau, là chuyện gì, mau đến thí luyện trường xem thử! - Đột nhiên Hàn Thạc nghe thấy tiếng Vaeni từ xa xa vọng lại, sau đó nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng tiếp cận lại gần.

Bọn Carey, Borg trái lại vẫn không hề cảm thấy gì, cả bọn kinh ngạc run rẩy, đầy vẻ sợ hãi cùng khiếp đảm nhìn chính mình, trong tay đều cầm côn bổng, nhưng không ai dám tới gần thêm một bước nào nữa.

Hàn Thạc biết chuyện lần này không nhỏ, trong lòng suy tính cấp tốc, trong lòng khẽ động, đột ngột nhằm hướng cửa thí luyện trường chạy tới, trong lúc chạy Hàn Thạc đem máu thấm trên mặt hai nửa chiếc ghế trong tay bôi loạn lên mặt lên trán, sau đó tiện tay quẳng hai nửa chiếc ghế đẫm máu kia đi, một tay chộp vào vết kiếm thương sau lưng do tay Eric tạo nên hôm qua, dùng lực kéo một cái, vết thương vốn chưa hoàn toàn kết vảy trong chớp mắt lại rách ra, máu tươi tuôn ra thấm đẫm lưng áo.

Tới cửa, Hàn thạc vốn đang chạy cực nhanh bỗng ngừng lại, bất thình lình nằm sấp xuống đất, "gian nan yếu ớt" bò tới phía cửa, đợi khi đám Vaeni xuất hiện, Hàn Thạc chìa ra đôi tay đầy máu, trên trán dưới mũi đều đầy máu tươi, một vẻ vô cùng sợ hãi vừa khóc vừa nói:

- Bọn họ… bọn họ rất nhiều người… đánh ta, cứu... cứu ta với!

Quyển 2