Đại Ma Vương
Chương 328 : Ta sẽ là chó săn của ngài
Ngày đăng: 03:54 19/04/20
Một tiếng cười nhạo từ từ vọng xuống, một bóng người cực cao dần dần hiện rõ dưới ánh đuốc. Đây là một người thanh niên anh tuấn khuôn mặt treo nụ cười tà dị. Người thanh niên này cao chừng một thước chín, đứng ở chỗ đó tựa như một thanh lợi kiếm được rút ra khỏi vỏ, làm cho người ta bị một loại xung kích mãnh liệt.
Một thân trang phục võ sĩ màu xanh gọn gàng, tôn lên hình thể rắn chắc bộc lộ rõ tài năng, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, ẩn chứa trong đó sự suy tư, giống như là một con diều hâu bay lượn trên bầu trời có ý định đùa bỡn một con thỏ hoang đang cuống cuồng chạy trốn trên mặt đất vậy. Lộ rõ vẻ vừa tự tin mà lại thong dong.
Khi thanh niên hiển lộ ra thân ảnh thì đám cường đạo xung quanh vội vàng ngó nghiêng xung quanh, tưởng rằng phía sau hắn còn có nhiều viện thủ, cho nên khá khẩn trương cùng cố kỵ.
- Không cần nhìn, chỉ có mình ta!
Hàn Thạc cười nhạt giải thích, cũng không quan sát đám thủ lĩnh cường đạo đang thở phào kia, dừng ánh mắt trên người Dorcus đang đứng thẳng tắp giữa đám người, hỏi:
- Ngươi thấy đám cường đạo chỉ biết hưởng lạc mà không biết làm này có thể giúp ngươi rửa hận được sao?
Vẻ mặt Dorcus hờ hững, trầm mặc trong chốc lát nhìn Hàn Thạc nói:
- Chuyện này không liên quan đến ngươi. Ngươi đến là vì chuyện năm vạn kim tệ?
Lắc lắc đầu cười, Hàn Thạc nhìn chằm chằm Dorcus, đột nhiên nói:
- Không phải, năm vạn kim tệ mặc dù trong mắt đám cường đạo này quả là một khoản tiền rất lớn, nhưng ta không thèm để mắt. Ta tới đây không phải là vì năm vạn kim tệ mà là vì Dorcus ngươi!
Sắc mặt Dorcus đại biến, căm giận trừng mắt nhìn Hàn Thạc, tựa hồ muốn ghi tạc hình dáng của hắn vào trong lòng, rồi cười thảm nói:
- Không tưởng được đã lâu như vậy mà hai gia tộc kia vẫn chưa từ bỏ ý định truy sát ta, chỉ có điều ta không nghĩ tới ta đáng tiền đến như vậy. Ha ha!
- Đừng nhiều lời, ngươi chỉ có một người, lại dám cản đường của chúng ta. Vậy ngươi muốn chết rồi! - Nóng lòng muốn đến Mãn Viên phường xuân sắc hưởng thụ, thủ lĩnh đám cường đạo Laxey sau khi xác định chỉ có mình Hàn Thạc, rốt cục cũng không kiềm chế được nội tâm nóng vội, chợt quát lên.
Cùng với tiếng quát của Laxey, mấy thủ lĩnh đám cường đạo cũng hùa theo phụ họa, xem ra sắc dục trong lòng đã trỗi dậy khiến cho bọn chúng rốt cục không thể chịu được nữa. Dưới mệnh lệnh của mấy tên thủ lĩnh, một đám lâu la đồng dạng nóng lòng, tay mang theo vũ khí không đáng giá một kim tệ, rất nhanh đã vây Hàn Thạc vào giữa.
Từ đầu tới cuối Hàn Thạc chỉ mỉm cười, đối với hành động của đám cường đạo trong lòng đang sốt ruột nghĩ đến làn da mịn màng của các cô nương này vẫn làm thinh. Vẫn nhìn Dorcus lắc lắc đầu, dưới sự nghi hoặc của gã, mới giải thích:
- Đối với người khác mà nói, ngươi chẳng những không đáng giá một đồng, mà còn là một củ khoai lang bỏng tay. Còn với ta mà nói giá trị của ngươi vượt xa năm vạn kim tệ, chuyện này đợi lát nữa ta cùng với ngươi nói sau. Chờ ta xử lý gọn gàng đám này đã, rồi từ từ thảo luận vấn đề giá trị cao thấp của ngươi.
- Tên ngạo mạn, ngươi tự tìm đường chết.
Laxey phẫn nộ nhìn Hàn Thạc, phất phất tay quát to:
Bởi vậy Dorcus do dự một chút, gật gật đầu nói:
- Chỉ cần ngươi có thể báo thù cho ta, tùy ngươi muốn ta làm gì cũng được.
Lắc lắc đầu. Hàn thạc mỉm cười chậm rãi nói:
- Không phải ta báo thù cho ngươi, mà là chính ngươi tự tay báo thù!
Trong lúc Dorcus nhíu mày, Hàn Thạc mỉm cười giải thích:
- Ta sẽ cho ngươi cơ hội tự mình báo thù, chỉ cần ngươi thần phục ta. Với năng lực tài hoa của ngươi, hai gia tộc kia sớm muộn gì cũng là vật trong túi của ngươi. Hắc hắc, tự mình động thủ hành hạ bọn chúng từng chút một cho đến chết, so với việc để người khác giết bọn chúng có phải thống khoái hơn chứ?
Cô gái mà Dorcus thương mến, giờ đây đã trở thành đồ chơi trên giường địch nhân, bởi vì cảm tình của nàng với hắn mà vị hôn phu của nàng luôn đối xử tàn bạo với nàng, cô gái đáng thương ngày ngày gạt lệ nhưng lại không có cách nào.
Gia tộc của cô gái mặc dù bất mãn, nhưng mà nữ nhân đã gả ra ngoài thì không còn quyền can thiệp, mà huống chi địa vị gia tộc của đối phương lại cao hơn một ít. Bởi vậy phụ thân của nàng dồn tất cả oán hận, trút xuống đầu Dorcus, đối với việc đuổi giết hắn càng tận hết lực. Với thực lực của Dorcus có thể trốn thoát trong những hoàn cảnh truy sát này, chỉ có thể nói vận khí của hắn cũng khá tốt.
Tình báo của Ám Mạc biết tin tức này, nhưng tại cái thế giới quý tộc xưng hùng đại lục thâm căn cố đế, một tên xuất thân bình dân như Dorcus cho dù tài năng quân sự kinh người, cũng không thể thay đổi cái quy tắc đã tồn tại mấy ngàn năm này.
Ám Mạc chỉ biết đối với quý tộc phản bội đế quốc đều hạ sát thủ, cho nên đám quý tộc này khi dễ mấy cái bình dân cũng không phải đại sự gì. Nếu phía sau bình dân bị khi dễ không có ai chống lưng thì lại càng là việc nhỏ, Ám Mạc có vô số chuyện cần làm, tự nhiên sẽ không lãng phí tinh lực ở những loại chuyện như thế này. Có thể trên phương diện tình báo ghi chép sơ bộ đã dựa vào tài năng quân sự của Dorcus mà coi trọng mặt mũi, nếu không ngay cả bản ghi chép cũng không có.
- Ta là một tên đào phạm, sao có thể bằng năng lực của chính mình tự tay đâm kẻ thù! - Dorcus đối với đề nghị của Hàn Thạc rõ ràng là động tâm, thế nhưng hắn có thể tại học viện quân sự của đế quốc bộc lộ tài năng, đương nhiên không phải loại người ngu dốt, trầm mặc trong chốc lát nhìn Hàn Thạc hỏi.
- Tại thành Brettel ngươi không phải là đào phạm, đều do ta làm thành chủ quyết định! Ta biết thân phận cùng cừu hận của ngươi, dám tiếp nhận ngươi sẽ không sợ thân phận đào phạm của ngươi.
Hàn Thạc mỉm cười, nói xong những lời này, chỉ ngón tay về phương hướng bảy đại công quốc, dụ hoặc:
- Ta nhìn thấy trong mắt ngươi ngoại trừ cừu hận, còn cả dã tâm cuồng vọng được che dấu. Đối với bảy đại công quốc mà nói thành Brettel giống như là một, bất quá đối với ta mà nói bảy đại công quốc cũng là một khu vực săn bắn nốt, ngươi có nguyện ý cùng với ta làm thợ săn chứ?
Dorcus nhìn kỹ Hàn Thạc, một lát sau mới không để ý những vũng máu đầy đất, hướng về hắn lễ bái:
- Bá tước đại nhân, ta không phải một thợ săn, nhưng ta sẽ là chó săn của ngài!
Đại Ma Vương