Đại Ma Vương

Chương 58 : Tác dụng của Khô Lâu chiến sĩ

Ngày đăng: 03:51 19/04/20


- Vong Linh chiến sĩ hạ xuống, theo sự kêu gọi của Hắc Ám sứ giả, hiển thị sự tồn tại của ngươi đi!

Hàn Thạc đang chạy về hướng đường thông đạo, đột nhiên ngâm lên câu chú ngữ ma pháp.

Một khô lâu chiến sĩ hết sức bình thường theo lời chú ngữ của Hàn Thạc hạ xuống, xuất hiện phía sau trong đường thông đạo. Hàn Thạc vừa thấy khô lâu chiến sĩ xuất hiện, lập tức tập trung tinh thần phát ra hiệu lệnh "Đoạt lấy đồ vật".

Khô lâu chiến sĩ này hoàn toàn không phải là tiểu khô lâu do Hàn Thạc dùng ma công luyện ra, rõ ràng tốc độ và sức mạnh của nó còn kém tiểu khô lâu một khoảng cách, trong quá trình di động thân hình còn phát ra tiếng xương cốt ma sát vào nhau cọt kẹt.

Bên trong học viện ma vũ Babylon, tiểu khô lâu đen tuyền có bảy cây gai xương đã gây ồn ào quá nhiều. Nếu như để cho người ta biết được tiểu khô lâu này chính do Hàn Thạc gọi ra, hẳn sẽ nhiều chuyện phiền toái xảy đến. Vì thế Hàn Thạc không dám để cho tiểu khô lâu xuất hiện ở đây lúc này.

- Mọi người nhanh lên, nếu không toàn bộ đồ vật sẽ bị người khác đoạt chạy mất!

Lẩn vào trong mọi người, bao gồm cả Eileen của Quang hệ, khi phát hiện được đoàn người Hàn Thạc lao thẳng đến, lập tức quát lên một tiếng thánh thót đến liền.

Còn phía Vong Linh hệ bên này, mấy người Vaeni và Lisa vừa thấy Hàn Thạc bất ngờ gọi ra một khô lâu chiến sĩ, trước hết hơi hơi lặng đi, sau đó đột nhiên tỉnh lại, vẻ mặt ai nấy đều có mấy phần vui mừng, bắt đầu gọi khô lâu chiến sĩ xuất hiện.

Đột nhiên, cả chục khô lâu chiến sĩ do mấy người Vaeni và Lisa gọi ra, theo sự điều khiển bằng tinh thần của bọn họn, liền chìa những cánh tay xương xẩu nhặt lấy túi đồ thật lớn trên mặt đất.

Vật tư bên dưới cái miệng to lớn của lang kỵ binh đều do thu gom được. Khi lang kỵ binh nửa người nửa thú này chết đến, hiện nay tự nhiên trở thành vật vô chủ, đương nhiên ai lấy được trước sẽ thuộc về người đó. Về phía Hàn Thạc, các khô lâu chiến sĩ vốn có sức chiến đấu rất kém, lần này tính ra cũng đã phát huy được tác dụng. Cả chục khô lâu chiến sĩ tuy tốc độ chậm chạp, nhưng cuối cùng mỗi khô lâu chiến sĩ đều bắt được một túi đồ to.

Cả Hàn Thạc và Vaeni, Lisa, thân là chủ nhân đi theo sau, tự nhiên cũng không chút nhàn rỗi, trong tay mỗi người đều nắm một túi to, Hàn Thạc còn đoạt thêm bốn túi to nữa, vẻ mặt đầy đắc chí cười vang.

Vật tư do lang kỵ binh lưu lại trong thông đạo, đoàn người Hàn Thạc lấy được tám phần, còn lại hai phần do những người khác lấy được. Các loại vũ khí khôi giáp và dược liệu trong Đa La trấn đều là những vật tư có giá rất cao, nếu như có thể lấy được hàng hóa của đế quốc, nhất định có thể tìm được thù lao rất hậu hĩnh.

Sau khi điều khiển các khô lâu chiến sĩ, từng người từng người được an bài tốt rồi, Hàn Thạc nhìn lại Vaeni cười nói:

- Vaeni lão sư, có những thứ này rồi, lại thêm mấy thứ chúng ta thu được trong cánh rừng dày u ám, ta nghĩ sau khi quay về đến học viện ma vũ Babylon, Vong Linh hệ chúng ta nhất định có thể khiến cho toàn trường phải nhìn chúng ta với cặp mắt khác.
Nhìn thấy vẻ buồn phiền của Jean, Vaeni không hề tỏ ra điểm nào, thời điểm này đột nhiên phát hiện một người vĩ đại như vậy, dường như cũng không bằng trí lực của Hàn Thạc, trong lòng không khỏi phát sinh cảm giác khinh thị.

- Được rồi, chúng ta bây giờ nên làm gì đây?

Vaeni đưa mắt nhìn Hàn Thạc, tự nhiên mở miệng hỏi han.

Quay đầu liếc nhìn dòng sông Niloulan rộng lớn, Hàn Thạc nghĩ một lát, trầm giọng nói:

- Bên dưới khe núi hẹp có một cây to cao vút, trong những túi to của chúng ta có các loại vũ khí sắc bén, còn có những dây thừng cứng chắc, chỉ cần chúng ta đẵn một ít cây cối, có thể nhanh chóng chế tạo được bè gỗ. Sử dụng bè gỗ, chúng ta có thể vượt qua sông Niloulan, đến thẳng Balthasar thành.

- Nếu như vậy, sao vừa rồi ngươi không nói cho những người kia biết?

Jean nghe Hàn Thạc nói những lời này, đột nhiên mở miệng hỏi lại.

- Bọn chúng muốn đi có liên quan gì đến chúng ta. Hơn nữa sau khi bọn chúng rời khỏi nơi đây, còn có thể giúp chúng ta tập trung chú ý của bọn thú nhân, như vậy chúng ta càng thêm ít nguy hiểm, vậy không phải là tốt hơn sao?

Hàn Thạc hơi hơi cười, tự nhiên giải thích.

Lời này vừa nói ra, Vaeni Jean mấy người ngây hẳn, âm thầm cảm thấy Hàn Thạc bây giờ quả nhiên khác thường, vừa mới cười nói vui đùa với người khác, hẳn đã ngầm tính toán mưu tính rồi.

Ba người Jean, Buck, Bella nhẹ liếc nhau, nghĩ đến những chuyện đối xử với Hàn Thạc trước đó, trong lòng đồng thời cảm thấy lạnh hẳn.

Quyển 5