Đại Ma Vương
Chương 628 : Đã lâu không gặp
Ngày đăng: 03:58 19/04/20
- Đứng lên đi!
Lão mập như một núi thịt, cười tủm tỉm nhìn hai người khẽ gật đầu, rồi nhiệt tình bước ra khỏi cầu thang, cười ha ha nói với Hàn Thạc:
- Bryan, cuối cùng ngươi cũng trở lại, chúng ta chờ đợi ngày này, tính ra cũng mười năm rồi!
Lão mập cực kỳ nhiệt tình, lần đầu gặp mặt, nhưng lại giống như đã biết Hàn Thạc rất lâu rồi, căn bản không có lấy một chút cẩn thận khi gặp người xa lạ, làm Hàn Thạc không kịp chuẩn bị.
Hàn Thạc cũng không khách khí gì, đồng dạng cười hì hì nói:
- Mấy năm vừa rồi một mạch bị người ta đuổi giết, sau đó lại bị Quang Minh giáo hội hãm hại, tập kích hèn hạ, cho nên vẫn không có thời gian. Lần này mới vừa về không bao lâu, ta đã tới đây rồi!
- Ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Từ lúc ta ngồi trên vị trí này tới giờ, ta vẫn luôn muốn giết chết ba lão già của Quang Minh giáo hội đó. Mấy trăm năm qua rồi, thế mà vẫn không thể thực hiện được lý tưởng đó. Không ngờ ngươi chỉ ngắn ngủi hơn mười năm, đã hoàn thành mục tiêu mà chúng ta ao ước bấy lâu, không phục cũng không được mà!
Hắn cười đi đến trước mặt Hàn Thạc, giống như một tòa núi thịt ép tới, dưới ánh sáng chói chang lưu lại một cái bóng lớn.
- Vậy, mục tiêu chúng ta nhất trí rồi. - Hàn Thạc mỉm cười.
- Đương nhiên, chúng ta là người cùng một phe, ngay từ đầu đã là vậy rồi! - Lão mập nói, xác định rõ lập trường song phương.
Hàn Thạc cười cười mà không nói gì. Hắn chưa bao giờ coi mình là người của Thiên Tai giáo hội cả. Nhưng vì Khô Lâu pháp trượng, Thiên Tai giáo hội từ rất sớm đã coi hắn là người mình. Điều này làm cho hắn dở khóc dở cười.
- Đi vào đây, ngươi lần đầu tiên tới tổng bộ, trước hết để ta dẫn ngươi đi một vòng. Trên đường tới đây chắc cũng mệt mỏi với cát vàng trên sa mạc rồi. Trước hết tắm rửa rồi nghỉ tạm, có việc gì từ từ chúng ta bàn lại sau.
Giáo hoàng của Thiên Tai giáo hội cười hà hà nhường đường cho Hàn Thạc đi xuống cái thang, cao giọng phân phó mọi người:
Nghe Hàn Thạc vừa nói như vậy, hai người cười khổ. Edwin cung kính vái Hàn Thạc một lễ, thành khẩn nói:
- Bryan đại nhân, trước kia chúng ta đích xác không đúng, nhưng sau này khi biết ngài có Khô Lâu pháp trượng, cũng không dám có ý nghĩ gì nữa. Quang Minh giáo hội với chúng ta là tử địch. Tên Ferguson bị ngài giết có huyết hải thâm cừu với ta. Sau khi ngài giết chết Ferguson, ta rất cảm kích ngài. Mấy năm nay nghe ngài giết chết những cao thủ của Quang Minh giáo hội, chúng ta cũng thật tâm cảm kích ngài. Sự tình năm đó nếu ngài truy cứu, chúng ta cũng tuyệt không nói gì.
- Ừm, ngài là hy vọng của giáo hội. Giáo hoàng đại nhân đã tự mình nghênh đón ngươi, chúng ta tự nhiên sẽ không phản kháng ngài, mà cũng không phản kháng được. Ngài muốn thế nào thì làm thế đi. - Belinda thấp giọng buồn bã nói, giống như con dê chờ mổ, đợi sự trừng phạt của Hàn Thạc.
Hàn Thạc phì cười, lắc lắc đầu, cười nói:
- Việc nhỏ này ta đã sớm quên rồi, không ngờ các ngươi còn có thể nhớ. Hơn nữa nhớ kỹ như vậy. Yên tâm đi, với thân phận và thực lực ta bây giờ, sao lại bởi vì việc nhỏ như vậy mà tìm các ngươi gây phiền toái, các ngươi lo nhiều quá!
Nghe Hàn Thạc nói thế, hai người tỏ ra vui vẻ, rồi cẩn thận nhìn Hàn Thạc chăm chăm đánh giá một chút nữa, phát hiện hắn không hề nói giỡn, thở phào một hơi, vội vàng cảm ơn:
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!
- Đi thôi, dẫn ta xem nơi này, ta lần đầu tới Thiên Tai giáo hội, đích xác cũng có chút tò mò. - Hàn Thạc cười nói, dùng những lời này để xóa bỏ đi sự khẩn trương của hai người.
Đi cùng nhau, mặc kệ là Hàn Thạc hay là Edwin Belinda, đều biết vì song phương có thân phận cách xa quá lớn, tâm tính rõ ràng bất đồng. Hai người trước kia từng trước mặt Hàn Thạc nghênh ngang coi thường, bây giờ lại tỏ vẻ cười cười lấy lòng, kể cho Hàn Thạc nghe mọi việc ở đây, sợ có chỗ nào không ổn sẽ khiến cho hắn không vui
Đại Ma Vương
Quyển 5