Đại Ma Vương
Chương 644 : Huyết Liệt Ma Độn Quyết
Ngày đăng: 03:59 19/04/20
- Cái đó chưa chắc, ngươi đã muộn một bước rồi, hai ngày trước chúng ta đã tới rồi! Chỉ là ta ra ngoài tìm ngươi, nhưng không tìm được, không ngờ ngươi lại ở chỗ này, hắc hắc, tiểu bằng hữu, còn nhớ thanh âm của ta chứ? - Khi Hàn Thạc còn đang cười dài, một giọng nói băng giá đột nhiên vang lên.
Thanh âm này tới cực kỳ đột ngột, Hàn Thạc trước đó căn bản không cảm ứng được gì, khi nó vang lên, hắn thậm chí cũng không cảm giác được vị trí của người này.
Hàn Thạc kinh sợ, thanh âm đó hắn đã từng nghe qua, lúc ở Băng Tuyết thần điện.
Mấy hôm trước Hàn Thạc huyết tẩy Băng Tuyết thần điện, mấy ngàn tín đồ Băng Tuyết thần điện dùng tín ngưỡng lực sùng bái mời một Trung vị thần ở vị diện khác phủ xuống nhập vào người Tuyết thần Tiana, đánh nhau với hắn ở tuyết vực. Trận ấy Hàn Thạc gian nan dùng toàn lực đối phó với tên cường giả đến cả một phần mười thực lực cũng không phát huy ra được, đánh bị thương Thần hồn người nọ.
Thanh âm băng giá này chính là của tên Trung vị thần Thủy hệ có Thần hồn phủ xuống người Tiana!
- Rất được, ngươi lại có thể phá vỡ kết giới này. Nhưng bây giờ ta đã gia tăng thêm thần lực, ta xem ngươi làm sao đào tẩu được. Ba ba trong rọ (nguyên văn: úng trung tróc miết – bắt ba ba trong chum), hẳn là chỉ hiện cảnh bây giờ.
Thanh âm đó lạnh lùng cười khẽ, tràn ngập vẻ khinh miệt.
Hàn Thạc mặc dù luôn luôn tự tin về bản thân mình, nhưng cũng hiểu được khi đối mặt với tên Trung vị thần có cả Thần thể lẫn Thần hồn này, hắn chẳng có lấy một hi vọng thắng mỏng manh nào.
Thanh âm đó vang lên trong chốc lát, hai hóa thân ngoại thân trong nháy mắt quay về bản thể Hàn Thạc, không có lấy một chút do dự, hắn vội vàng truyền tin cho Thổ Giáp thi, lệnh cho hắn lập tức ra khỏi người viễn cổ Cự Long.
- Phụ thân, còn lại một chút sức mạnh chưa hấp thu xong! - Thổ Giáp thi căn bản không rõ lần này gặp phải định nhân kinh khủng như thế nào, xem ra vẫn còn có vẻ trách móc.
- Nếu ngươi không ra, hai chúng ta lập tức đều chết ở đây! - Hàn Thạc biết lúc này không thể chần chờ chút nào, nhanh chóng truyền tấn.
Thổ Giáp thi nghe Hàn Thạc nói thế, cũng lắp bắp kinh hãi, không dám hỏi nhiều, bỏ qua một chút thần lực của viễn cổ Cự Long còn chưa kịp hấp thu, vội vàng từ cái miệng đỏ lòm như chậu máu của viễn cổ Cự Long vọt ra.
Thần thức Hàn Thạc tập trung vào người Thổ Giáp thi, phát hiện hắn đã sở hữu toàn bộ Thần hồn không còn ý thức và Thổ Linh châu của viễn cổ Cự Long. Biết cảm ngộ từ vạn năm khổ tu và sức mạnh của viễn cổ Cự Long, chí ít cũng tám phần bị Thổ Giáp thi hấp thu rồi.
Ngay sau khi Thổ Giáp thi từ cái miệng đỏ lòm của viễn cổ Cự Long lao ra, hắn lập tức niệm Vong Linh ma pháp, một đạo hào quang chợt lóe rồi biến mất, mang theo Thổ Giáp thi biến mất vô tung.
Thổ Giáp thi vừa vào Vong Linh giới, Hàn Thạc lập tức cảm nhận kết giới một chút. Cảm ứng được một luồng sức mạnh cực kỳ kinh khủng, cả không gian như bị hàn khí đóng băng. Áp lực lớn đến nỗi làm hắn gần như khó thở.
Lúc này, Hàn Thạc lập tức hiểu được lúc trước khi người nọ lên tiếng, hắn vẫn một mạch ở bên ngoài kết giới. Lúc này hắn mới thực sự đi vào kết giới.
Người tới là một Trung vị thần. Hắn trước khi vào đã gia cường thần lực cho kết giới. Hàn Thạc phỏng chừng Lục Ma Phong cũng khó có thể oanh phá kết giới này. Trong đầu cấp tốc nghĩ phương pháp ứng phó.
- Lần trước ở Tuyết Vực, chúng ta đã giao thủ rồi. Lúc trước ngươi rất kiêu ngạo mà. Hôm nay ta xuyên giới mà đến, chủ yếu mục đích chính là muốn lăng trì ngươi từng chút một đến chết. Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng! - Thanh âm đó vừa vào, có vẻ không hề khẩn trương. Hắn đã gia tăng thần lực vào phòng ngự kết giới này. Hắn tự tin với cảnh giới Hàn Thạc bây giờ căn bản không phá được kết giới này, do đó định từng chút một hành hạ Hàn Thạc tới chết.
Ở thời khắc mà bất kỳ lúc nào cũng có thể tử vong, Hàn Thạc vẫn rất tỉnh táo, không hề hoảng loạn, trong đầu cấp tốc suy tính, rồi dứt khoát hạ quyết định.
Hàn Thạc dở khóc dở cười, lưỡi bị vỡ nát, lúc này đang trong lúc khôi phục, tạm thời chưa nói được, chỉ có thể chớp mắt, cúi đầu nhìn thiếu niên đó.
- Buổi sáng còn chưa ăn cơm nữa! - Thiếu niên Thú Nhân thì thầm một câu.
Hàn Thạc run lên, hắn và Thú Nhân rất ít giao thiệp, nhưng đã sớm nghe nói qua Thú Nhân cực kỳ dã man, hình như có bộ lạc ăn thịt người nữa. Vừa nghe thiếu niên Thú Nhân nói sáng còn chưa ăn cơm, tâm cảnh Hàn Thạc nhiều năm qua chưa từng đại loạn, bây giờ thật sự đã luống cuống.
Mà không phải…
Với thân thể Hàn Thạc tới cảnh giới Cửu Biến, cho dù thiếu niên Thú Nhân đó dùng lợi khí cắt vài miếng thịt nát của hắn, chỉ cần cho hắn một thời gian, cũng có thể khôi phục được. Chỉ là nếu thiếu niên Thú Nhân này cắt thịt trên mặt hắn mà ăn, vậy thì quá ớn!
- Sáng sớm đã thấy tràng diện ghê tởm như vậy, làm sao còn ăn được điểm tâm chứ! - Trong khi Hàn Thạc chờ đợi lo lắng, thiếu niên Thú Nhân hừ hừ, rủa thầm.
Hắn nói thế, Hàn Thạc đang run lên lại thấy mừng rỡ. Hóa ra hắn không phải muốn ăn thịt người, xem ra lời đồn đãi bên ngoài về Thú Nhân cũng không phải toàn bộ là thật!
- Mẹ nói người chết phải chôn xuống đất, người kia cũng quá xui xẻo, lại chết ở trên cây. Thôi, tính ra nhìn ngươi khổ sở, hay là giúp hắn vậy!
Thiếu niên Thú Nhân thì thầm vài câu, rồi vung cây rìu không lấy gì làm sắc bén lắm, phùm phụp chặt vào cành cây đại thụ mà Hàn Thạc đang nằm, không bao lâu cành cây đó ầm ầm đổ xuống, hắn ngã xuống đất, kéo một đám cành gãy theo.
- Trời, tên nhân loại này nặng phết! - Thiếu niên Thú Nhân đó kinh hô một tiếng, tò mò chạy về phía Hàn Thạc, có vẻ hưng phấn.
Thân thể Hàn Thạc đích xác nặng hơn người bình thường nhiều. Khi rơi xuống kéo theo rất nhiều cành cây đại thụ gãy theo, trong đó có rất nhiều cành khá lớn, hắn kinh ngạc như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Tên Thú Nhân đó bước nhanh tới gần Hàn Thạc, tới bên cạnh hắn nhìn vẻ ngạc nhiên. Tên thiếu niên này tựa hồ cũng không tà ác như Hàn Thạc lúc trước tưởng tượng, không hề tìm tòi vơ vét đồ từ thi thể người chết, chỉ tò mò đánh giá hắn.
- Ủa, trái tim còn đập này! - Thiếu niên Thú Nhân cả kinh, vội lui ra phía sau, bị dọa hết hồn!
Trong quá trình thân thể chữa trị, bộ vị quan trọng nhất phải chữa trị trước tiên. Trái tim chính là bộ phận quan quan trọng nhất trong cơ thể, lúc này đã được chữa trị xong, nó đập cũng là bình thường thôi.
Nhưng một huyết nhân cả người máu đầm đìa, nơi nơi đều là lỗ thủng, như là đã chết đến mức không thể chết lại được nữa, thế mà trái tim vẫn còn đập, đối với thiếu niên Thú Nhân này thì đích xác có vẻ quá khó tưởng tượng.
Đại Ma Vương
Quyển 5