Đại Ma Vương

Chương 745 : Mười Bảy Cái Răng Nanh

Ngày đăng: 04:00 19/04/20


Lúc Đỉnh Linh vừa rơi vào hàn đàm, Hàn Thạc còn khẩn trương một chút. Sau đó hắn thu được tin tức của Đỉnh Linh:

- Chủ nhân, yên tâm đi, ta không việc gì đâu!

Có lời cam đoan của Đỉnh Linh, Hàn Thạc lúc này đã yên lòng.

Hắn có liên lạc với Đỉnh Linh. Đỉnh Linh vừa xuống hàn đàm, thông qua Đỉnh Linh hắn lập tức thấy rõ tình huống dưới hàn đàm, đi xuống trong chốc lát, cuối cùng cũng đến đáy hàn đàm.

Mười mấy đốm sáng lóe lên đen huyền, dưới đáy đầm không ngừng tản ra ánh sáng yếu ớt. Đỉnh Linh chạy một vòng quanh đáy đầm, đi tới điểm sáng đen huyền đầu tiên.

Một mũi nhọn dài hơn một thước phát ra ánh sáng màu đen, giữa đáy đầm an tĩnh bằng phẳng, mũi nhọn đen huyền đó lóe sáng trông rất sắc bén, thoạt nhìn rất kinh khủng, trông như răng nanh một con thú khổng lồ nào đó. Khi Đỉnh Linh đến gần mũi nhọn đó, nó truyền tấn cho Hàn Thạc:

- Chủ nhân, mấy cái răng nanh này hình như là nguyên nhân chủ yếu tạo thành lực ăn mòn mãnh liệt của nước đầm, nước đầm ở gần răng nanh này có lực ăn mòn rất mạnh!

- Thu nó vào! - Hàn Thạc hạ lệnh rất đơn giản.

Đỉnh Linh hành động theo lệnh. Răng nanh đó lập tức bị kéo tới gần miệng đỉnh, bên trong Vạn Ma đỉnh chợt lóe hào quang rồi biến mất. Răng nanh dài hơn một thước lập tức biến mất trong đỉnh. Đỉnh Linh di chuyển rất nhanh dưới đáy hàn đàm, đi tới điểm sáng khác, lại một cái răng nanh sắc nhọn nữa bị Đỉnh Linh nhặt lên.

Sau khi vòng quanh đáy đầm một vòng, ở đáy đầm lúc này không còn có điểm sáng màu đen nữa, còn nước đầm dường như đột nhiên trở nên trong hơn một chút.

- Không còn gì nữa! - Đỉnh Linh truyền tấn.

- Được rồi, lên đi. - Hàn Thạc phân phó.

Đỉnh Linh mang theo tổng cộng mười bảy đoạn răng nanh chầm chậm nổi lên. Sau khi thu được một đống răng nanh sắc nhọn, Vạn Ma đỉnh trở nên lớn lên một chút. Khi nó nổi hẳn lên trên hàn đàm, thể tích lúc này lớn hơn mười lần so với lúc trước.

"Choang"

Miệng Vạn Ma đỉnh mở ra, ném tổng cộng mười bảy đoạn răng nanh ra ngoài. Mấy cái răng nanh va chạm vào nhau phát ra âm thanh kim loại trong trẻo.

Mười bảy đoạn răng nanh sắc nhọn được bày ra trước mặt Hàn Thạc. Ngắn nhất dài một thước, dài nhất là một thước bảy. Mỗi một cây đều lóe sáng màu đen. Lấy ra một thanh trường kiếm bình thường, Hàn Thạc chém một phát vào đó. Chỉ nghe "leng keng", thanh trường kiếm đó đã bị gãy vụn. Còn đoạn răng nanh đó lại không hề trầy xước chút nào!

Trường kiếm mặc dù bình thường, nhưng khi Hàn Thạc chặt xuống đã dùng lực đạo cực kỳ mạnh. Đến cả trường kiếm cũng bị gẫy thành bảy tám khúc. Còn răng nanh lại bình yên vô sự. Việc này làm Hàn Thạc lập tức hiểu được sự cứng rắn kinh người của răng nanh.

- Ủa!

Hàn Thạc hô lên. Hắn chẳng những phát hiện ra mười mấy đoạn răng nanh cực kỳ bén nhọn, hơn nữa còn cảm giác được chúng có hàn khí bức người. Đứng bên cạnh mười bảy đoạn răng nanh giống như bước vào một băng quật.

Với lực thích ứng biến thái của Hàn Thạc đối với hoàn cảnh, không ngờ vẫn có loại ảo giác như bị chôn vào hầm băng. Đều này nói lên sự âm lạnh thấu xương của răng nanh!

- Mười bảy đoạn răng nanh lạnh buốt. Hơn nữa mang theo lực ăn mòn kinh khủng. Chúng có thể luyện chế thành một kiện ma khí! - Sau khi Đỉnh Linh bỏ đống đồ trước mặt Hàn Thạc, rồi chủ động trở về thân thể Hàn Thạc, sau đó truyền tấn cho hắn.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc cười tươi như hoa nở, thấp giọng nói:

- Hắc hắc. Vận khí ta quả nhiên không tệ. Nhưng cũng là nhờ có ngươi. Ta nghĩ hẳn là cũng đã có người rất tò mò về dị thường của hàn đàm, nhưng không ai dám đem thân thể huyết nhục ra mà điều tra. Còn ở vũ trụ này thần khí bình thường khó có thể đạt tới mức tùy tâm mà điều khiển, cho dù biết rõ phía dưới có bảo vật cũng vô kế khả thi!

- Hàn đàm có biến hóa kìa! - Đỉnh Linh nhắc nhở.

Dùng một thanh trường kiếm, gạt mười bảy cái răng nanh vào không gian giới chỉ trước. Xong xuôi mọi việc, Hàn Thạc mới chú ý tới mặt hồ trước mặt.

Mất đi mười bảy đoạn răng nanh, hàn đàm không còn hàn khí như lúc nãy, hơn nữa nước hồ đen huyền cũng tựa hồ dần dần trong xanh. Thấy nước hàn đàm biến hóa như vậy, rõ ràng mười bảy đoạn răng nanh chính là căn nguyên tạo thành hiện tượng dị thường ở hàn đàm này. Việc này làm Hàn Thạc rất hưng phấn, không ngờ tới là lần này hắn có thu hoạch lớn như vậy.

Sau khi thoát chết gặp phúc, hóa thân ngoại thân tu luyện Hủy Diệt pháp tắc của Hàn Thạc chẳng những có được đột phá, đạt tới cảnh giới Trung vị thần, mà Thiên Ma Bất Diệt Thể của bản thể cũng không cần dựa vào sức mạnh Đỉnh Linh nữa, cũng đang tu tới giai đoạn tầng thứ hai. Bây giờ lại tìm được mười bảy đoạn răng nanh có thể luyện chế ma khí. Hắn thật sự thu hoạch rất dồi dào.

Lợi dụng ma đầu tìm kiếm thêm chung quanh một chút nữa, Hàn Thạc không thể phát hiện ra một Liệp Thần giả hoặc Thần Vệ ba thành thị nào nữa. Mắt thấy sơn cốc Liệp Thần giả này cũng không còn gì hấp dẫn hắn nữa, hắn quyết định trở lại pháo đài Thiên Lan ở Ám Ảnh thành.

Trong vòng ba ngày sau khi Hàn Thạc ly khai, hàn đàm vì đã mất đi mười bảy đoạn răng nanh, dưới ánh mặt trời chói chang chiếu rọi xuống đầm, những luồng khói đen trong nước dần dần bốc lên rồi tản mất. Qua vài ngày nữa, nước hồ rốt cuộc không còn lạnh nữa, thành một cái hồ rất bình thường, nước hồ trở nên trong xanh leo lẻo.

Một đoàn người lén lén lút lút đi tới bên cạnh hàn đàm. Có một người không ngừng kêu lên, tựa hồ truyền ra tín hiệu gì đó.

Kêu một lúc lâu, người nọ kỳ quái nói:

- Đám Liệp Thần giả này đâu nhỉ, sao không có lấy một ai đáp lại?

- Hôm nay hơi kỳ quái. Trên đường không gặp phải tầng tầng xét hỏi. Chúng ta dễ dàng đi thẳng tới nơi này. Quả rất khác thường! - Một người khác hô khẽ.

- Mặc kệ. Trước hết lấy đồ rồi tính sau!

Lại có một người lấy ra một thùng sắt thật lớn, kéo thùng tới hàn đàm.
- Chúng ta có thể trở về chưa?

- Đi thôi!

Thanh Lâm làm gì nhìn không ra ẩn ý của Hắc Thiên khi phân phó tên Thần Vệ, trong lòng thở dài một tiếng, nàng cũng không nói gì thêm về cách làm của Hắc Thiên. Cho dù Hắc Thiên không làm như vậy nàng cũng sẽ hạ lệnh một Thần Vệ quay lại sơn cốc xem tình huống thế nào. Nếu Hàn Thạc thật sự đã xảy ra chuyện, ít nhất cũng phải đưa thi thể về, coi như là báo cáo lại cho thành chủ.

- Hai vị đại nhân rốt cục đã về rồi!

Ở cửa pháo đài Thiên Lan, một Thần Vệ cung kính hành lễ, sau đó cười khổ nói:

- Bryan đại nhân đã đợi hơn mười ngày rồi. Hai vị đại nhân mà không trở lại, hắn phỏng chừng muốn ra khỏi thành tìm hai vị đại nhân nữa!

- Hử. Cái gì?

Hắc Thiên kinh hô một tiếng, vội vàng hỏi:

- Ngươi vừa mới nói cái gì? Nói lại một lần xem!

- Ta nói ta hoan nghênh hai vị đại nhân trở về thành!

Tên Thần Vệ đó giật bắn cả người. Hắn chưa bao giờ thấy Hắc Thiên có bộ dạng khẩn cấp như vậy, có vẻ cực kỳ không thích ứng, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nói sai cái gì?

- Không phải câu này, là câu sau ấy! - Hắc Thiên một lần nữa quát, lần này trên mặt có vẻ vui mừng khó kìm chế được.

- Bryan đại nhân đã đợi hơn mười ngày rồi!

Thần Vệ trong lòng thấp thỏm. Thầm nghĩ chẳng lẽ mấy người Hắc Thiên và Bryan đại nhân xảy ra xung đột gì?

- Ha ha, chính là câu này!

Hắc Thiên vui vẻ cười to, mừng rỡ mất hẳn vẻ nghiêm túc của Thần Vệ trưởng đội ba, cười hì hì quay sang nói với Thanh Lâm lúc này sắc mặt cũng đột nhiên trở nên thanh thản:

- Thấy chưa, ta nói mà. Tiểu tử đó phúc đại mạng lớn, làm sao xẩy ra chuyện chứ?!

Thanh Lâm nghe nói Hàn Thạc không có việc gì, tâm tình cũng tốt lên nhiều, trừng mắt nhìn Hắc Thiên, trách mắng:

- Lúc trước là ai không tín nhiệm. Hừ. Còn phái người về đó nhặt xác cho hắn. Khinh ta không biết ngươi muốn làm gì à?

- Không có việc gì. Không có việc gì!

Hắc Thiên cười ha ha, vỗ vai tên Thần Vệ đó, cười tủm tỉm nói:

- Làm tốt lắm, làm tốt lắm!

Tên Thần Vệ tỏ vẻ ngạc nhiên, đứng thần cả người, căn bản không rõ chuyện gì. Suy nghĩ một chút mới thầm vui mừng, thầm nghĩ "chẳng lẽ thời gian gần đây mình chăm chỉ, đến cả Hắc Thiên đại nhân cũng phát hiện ra? Ha ha. Ta bây giờ thì rốt cục đã được ra mặt rồi. Không cần một mạch trông cửa nữa rồi."

Hàn Thạc khổ sở đợi hơn mười ngày trong pháo đài Thiên Lan, xem ra hắn không kiềm chế được nỗi lo lắng trong lòng. Khi chuẩn bị không mòn mỏi đợi tin tức nữa mà ra ngoài điều tra, lại đột nhiên nhân được tin Thanh Lâm trở về.

Hàn Thạc quá mừng, lập tức chạy ra khỏi căn phòng mà Hắc Thiên an bài, bất chấp sự kinh ngạc của các vị Thần ở pháo đài Thiên Lan, đi thẳng tới lộ khẩu.

Cẩn thận liếc mắt nhìn tới, Hàn Thạc không phát hiện ra cái bóng của Adelina, lúc này chợt thấy lòng trầm xuống, sắc mặt lập tức ỉu xìu.

Hai người Hắc Thiên và Thanh Lâm thần tình vui vẻ, đối lập hẳn với vẻ mặt ỉu xìu của Hàn Thạc khi gặp nhau trên đường. Hai người vừa thấy Hàn Thạc thì trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng thương thế hắn vẫn chưa toàn bộ có thể khôi phục, đều giật nảy mình. Hắc Thiên đi trước, nói vẻ quan tâm:

- Bryan. Thế nào? Thương thế đã hoàn toàn khôi phục chưa?

Không trả lời câu hỏi của Hắc Thiên, Hàn Thạc trầm giọng hỏi Thanh Lâm:

- Adelina đâu. Tại sao hai người các ngươi trở lại mà không thấy bóng dáng nàng? Lúc trước ta giao Adelina cho ngươi, ngươi hứa với ta như thế nào? Người đâu?

Khi nói câu cuối cùng, ngữ khí Hàn Thạc có vẻ rất kịch liệt!

Đại Ma Vương

Quyển 5