Đại Ma Vương

Chương 751 : Các ngươi căn bản không phải đối thủ!

Ngày đăng: 04:00 19/04/20


Boland đang chờ chính là một câu nói này của Hàn Thạc!

Lời nói vừa dứt, Boland đột nhiên đằng đằng sát khí lao ra. Sát khí lượn lờ xung quanh thân thể hắn, ngưng tụ thành dạng như sương mù tản ra. Sau khi sát khí ngưng tụ thành thực chất, vài luồng đột nhiên phiêu dật bay đến trước mặt hai tên ở động khẩu.

Vẫn đang chuẩn bị nói lời châm chọc bọn Anita, hai người lập tức bị làm cho kinh sợ. Dưới sát khí đáng sợ của Boland, cả hai đều cảm thấy hô hấp khó khăn, thần lực trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng; ngay cả một nửa thực lực của ngày thường cũng không phát huy ra được.

Kiếm quang hẹp dài đột ngột xuất hiện rồi biến mất, đan xen chém xuống trên thân thể hai gã kia. Chỉ nghe mấy tiếng "răng rắc" từ người chúng truyền đến, hai kẻ đó vẫn còn duy trì tư thế kinh hãi, sững sờ nhìn mấy người Hàn Thạc.

Vài giây sau đó, chỉ nghe "ầm ầm". Hai thi thể vỡ vụn thành từng khối huyết nhục rơi xuống. Máu đỏ tươi trào xuống, mùi máu gay mũi nồng nặc tản ra bốn phương. Từng khối huyết nhục cùng với từng đoạn nội tạng và ruột trong cơ thể hai người chảy đầy đất. Quang cảnh quả thực vô cùng thê thảm!

Boland nhìn xuống hai thi hài không còn toàn vẹn đang phủ đầy mặt đất, trên mặt hốt nhiên hiện ra ra một nét cười nhạt vừa lòng. Dường như vô cùng hưởng thụ loại cảm giác trong quá trình giết chóc, hưởng thụ loại quang cảnh máu chảy đầm đìa này.

Boland tu luyện Thí thần ma đạo, cùng với sự thăng tiến của ma công sẽ trở nên càng ngày càng cực đoan, cảm thấy đối với giết người có cảm giác trầm mê đến biến thái. Một mặt này ngay cả Hàn Thạc cũng không thể khống chế được. Hắn hoặc là không động thủ, một khi động thủ rất khó khống chế được cảm xúc trong lòng. Tự nhiên sẽ có người chết vào tay hắn, với lại cảnh tượng sẽ không quá hài hoà. Đó cũng là lý do vì sao Hàn Thạc trước tiên đã dặn hắn - Đừng làm cho đẫm máu quá.

Anita, Dekker và mấy gã Thần Vệ đội ba, thấy Boland mãi vẫn không lộ vẻ mặt gì, đứng trước cảnh máu tươi thịt nát mà còn lộ ra một nụ cười lạnh nhạt. Bốn gã tự nhiên đều cảm thấy sợ hãi đến sởn tóc gáy, trong lòng liên tục thầm nhủ: Gã điên. Thật sự là một gã điên! Sau này nghìn vạn lần cũng không thể trêu chọc hắn!

Nhíu nhíu lông mày, Hàn Thạc nói:

- Dặn ngươi đừng làm đẫm máu quá mà?

Boland vẻ mặt đau khổ, có vẻ hơi sợ hãi quay đầu lại hướng tới Hàn Thạc khom người xá một cái rồi giải thích:

- Sư huynh. Ta đã vô cùng kiềm chế rồi!

Phất phất tay, Hàn Thạc lùi về sau vài bước nói: - Bỏ qua đi. Chúng ta chờ mấy kẻ kia trong động đi ra!

Động khẩu nồng nặc mùi máu tươi như vậy, chỉ cần trong động có người nhất định sẽ lập tức đi ra. Trong động quá hẹp, không thích hợp cho tranh đấu dữ dội. Cho nên Hàn Thạc dự định đem chiến trường ra bên ngoài này.

Mùi máu tươi nồng nặc lan vào bên trong động. Qua một lát đã có vài tên Thần Vệ của Vưu Kim trở lại dò xét tình huống. Vừa thấy ruột non ruột già cùng với từng mẩu nội tạng vỡ vụn rải rác đầy đất, thiếu chút nữa lập tức nôn thốc ra. Khi bọn hắn thấy màu sắc thần giáp dưới lòng bàn chân đồng đội còn đang chảy máu đầm đìa, lập tức gào lớn vào trong động.

Boland khóe miệng nở ra một nụ cười gằn ác độc. Trường kiếm trong tay rung một cái, đã chuẩn bị tiếp tục động thủ.

- Chờ một chút. Chờ bọn chúng đi ra hết rồi nói! - Hàn Thạc vừa thấy Boland định hành động, lên tiếng ngăn lại.
- Không thức thời. Cái này khó rồi!

Lời vừa nói ra, mười bảy thanh phi kiếm vẫn đang ngừng ở trên hư không nhằm thẳng hướng những kẻ còn lại lao đi. Từng tiếng kêu thét phá vỡ bầu trời, ngoài Vưu Kim ra, tất cả Thần Vệ đều bị chém chết, biến thành từng bãi máu loãng!

Đỉnh Linh đột nhiên từ trong cơ thể Hàn Thạc bay ra, giữa mùi máu tươi nồng phóng lên bầu trời nơi xảy ra thảm án lượn vài vòng, thu hết từng thần hồn còn chưa tiêu tan ở trong trời đất.

- Ngươi. Ngươi?

Vưu Kim chỉ vào Hàn Thạc, tâm tình dường như không khống chế được nói:

- Ta liều mạng với ngươi!

Mười bảy thanh phi kiếm bỗng chốc bắn về phía Vưu Kim. Nụ cười trên mặt Hàn Thạc dần dần lạnh hẳn. Con mắt từ từ nhắm lại, lấy thần thức khởi động A Tị Đồ Thần kiếm trận. Mười bảy phi kiếm như là mười bảy tàn ảnh, ở trên hư không hình thành từng đồ án huyền ảo phức tạp. Trong từng hồi âm phong, sát khí phóng thẳng lên cao, giống như là mười tám tầng địa ngục.

Vưu Kim chính là cao thủ Thượng vị thần trung kỳ. Một kẻ như vậy đặt ở bất luận nơi nào cũng đều là cường giả. Hàn Thạc không thể không sử dụng A Tị Đồ Thần kiếm trận. Thần thức ngự động kiếm trận. Từng đường kiếm quang tung hoành đan chéo, đảo loạn thần chi lĩnh vực Vưu Kim đang cố gắng phóng ra, khiến cho hắn căn bản không thể mượn được bao nhiêu thiên địa nguyên tố.

Lúc trước, vào khi Hàn Thạc đi ra khỏi sơn cốc, Đỉnh Linh từng nói A Tị Đồ Thần kiếm trận mà đại thành, Hàn Thạc không mượn lực lượng của nó cũng có thể giết chết cao thủ Thượng vị thần sơ kỳ. Hôm nay, sau khi thử qua uy lực kiếm trận, Hàn Thạc càng chắc chắn Đỉnh Linh không phải nói quá.

Chỉ là, Vưu Kim là cao thủ Thượng vị thần trung kỳ. Mặc dù ở trong A Tị Đồ Thần kiếm trận hắn cũng không có sức đánh trả, tuy nhiên xem ra còn có thể nỗ lực chống đỡ hồi lâu. Hàn Thạc nếu như muốn giết hắn cũng cần phải chút chi phí!

- Đỉnh Linh quay về! - Hàn Thạc không hề muốn lãng phí thực lực ở trên người Vưu Kim. Tâm thần động một chút, Đỉnh Linh đã thu thập xong xuôi thần hồn bay lại vào trong cơ thể Hàn Thạc. Lực lượng của nó trong nháy mắt quán chú vào trong cơ thể hắn. A Tị Đồ Thần kiếm trận, thức thứ nhất A Tị đích ngục (Ngục A Tì) lúc này mới có thể thúc động.

Ngục A Tì vừa xuất, kiếm quang tung hoành bay vút ngưng tụ thành thực chất. Âm phong, sát khí mãnh liệt lên gấp mười lần. Từng đạo lực lượng kỳ dị trong kiếm trận bắt đầu phá hủy tầng tầng lớp lớp phòng ngự kết giới của Vưu Kim. Chỉ nghe một tiếng gào thét thê lương bi thảm vang lên. Xương thịt Vưu Kim bắn loạn ra đầy trời.

- Thượng vị thần thần hồn. Ha ha. Thật tốt quá. Ta cuối cùng có thể luyện chế ma đầu cao cấp nhất rồi! - Đỉnh Linh hô to gọi nhỏ, so với những ngày qua đã hoạt bát lên rất nhiều. Hắn lập tức từ trong cơ thể Hàn Thạc bay ra, lao thẳng tới chỗ Thượng vị thần thần hồn còn chưa tan đi của Vưu Kim!

Đại Ma Vương

Quyển 5