Đại Ma Vương

Chương 910 : Báo ân

Ngày đăng: 04:02 19/04/20


Theo sau Liệp thần giả, Hàn Thạc đi tới một cái thác nước đang đổ ẩm ầm. Khi hai người đến gần, một đội Liệp thần giả chợt hiện ra từ một góc khuất, chắn phía trước. Một gã đàn ông mũi đỏ gay trong đó quát:

- Lamb, thủ lĩnh nhà ngươi đang bàn bạc chính sự ở bên trong, ngươi không ở ngoài tuần tra, tới nơi này làm gì?

Gã cầm đầu mũi đỏ miệng thét to với người tên Lamb đưa Hàn Thạc tới, ánh mắt đảo trên người hắn. Bọn họ đều là Liệp thần giả ở hẻm núi lớn Ronson, quá quen với đám thủ hạ của Weinman, thấy Hàn Thạc lạ mặt, thêm nữa hiện tại lại là thời kì đặc biệt cho nên mới vô cùng cẩn thận.

Lamb hơi khom người với tên mũi đỏ, cười hì hì nói:

- Làm phiền thông báo thủ lĩnh nhà ta một chút, nói có người muốn gặp đại nhân.

Gã mũi đỏ liếc xéo Hàn Thạc, đoạn nói lạnh như băng:

- Lamb, ngươi có nghe rõ ràng ta vừa mới nói gì không hả? Thủ lĩnh nhà ngươi đang bàn chuyện chính sự ở trong, với lại không chỉ có một mình cô ta. Có chuyện gì thì phải chờ bọn họ sau khi chấm dứt ngươi hãy đến báo cáo, quy củ ấy ngươi không phải không hiểu đó chứ?

Lamb ngẩn ra, lộ vẻ bất lực quay sang Hàn Thạc nói:

- Nếu không thì đợi một chút vậy, chắc cũng không lâu lắm đâu.

Hàn Thạc khẽ nhíu mày, tâm niệm chợt động, một con ma đầu im hơi lặng tiếng xuyên qua thác nước, tiến vào thạch động rộng rãi phía sau.

Trong thạch động ở phía sau thác nước, Weinman và vài tên thủ lĩnh Liệp thần giả đang tranh chấp không thôi, về thời cơ ra tay dường như có sự chia rẽ, vài phương có vẻ mặt đỏ tía tai, giọng nói càng ngày càng dữ dội.

Ma đầu lượn một vòng quanh thạch động, thu hết tình hình đoạn báo lại. Hàn Thạc hờ hững nói:

- Ta vào tìm Weinman.

- Nhưng... - Lamb thấy Hàn Thạc vừa cất lời đã sắp sửa xông vào trong, sốt ruột muốn ngăn cản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Bằng hữu. Ngươi có điếc hay không thế? Lời vừa nói chủ yếu để ngươi nghe đó. Ngươi muốn tìm chết phỏng? - Gã mũi đỏ sắc mặt lạnh như băng, tiến lên một bước chắn trước mặt Hàn Thạc.
- À...

Hàn Thạc sửng sốt, rồi mỉm cười đáp:

- Xem như là cha con chúng ta cùng một ý đi. Nếu như không phải có sự trợ giúp của cô, Hàn gia chúng ta có lẽ đã gặp nạn ở chỗ này, ta và Hàn Hạo đều rất cảm kích cô. Ừm, cô ở lại hẻm núi lớn Ronson, nói không chừng có một ngày sẽ đối địch với Hàn Hạo, cho nên ta hy vọng cô có thể thoát ly liên minh Liệp thần giả!

- Nếu Hàn Hạo muốn ta đến Vùng Đất Hỗn Loạn, như vậy, ta đi chuẩn bị một chút, rồi mau chóng rời khỏi nơi này! - Weinman nghe Hàn Thạc nói, gần như không hề do dự, lập tức đã hạ quyết tâm.

Hàn Thạc thầm thấy buồn cười, không ngờ rằng tiểu tử kia lại khiến cô nàng này quyết một lòng như vậy. Vừa nghe nói là ý của hắn, nàng ta thà rằng vứt bỏ tất cả ở hẻm núi lớn Ronson đi Vùng Đất Hỗn Loạn, điều này làm cho hắn vô cùng bất ngờ.

Hôm nay thủ lĩnh của hẻm núi lớn Ronson đều đã chết sạch ở chỗ này, nếu như Weinman không rời đi, nàng ta có thể tụ tập tất cả Liệp thần giả dưới tay mình, trở thành thủ lĩnh thật sự của nơi này. Vậy mà Weinman vì Hàn Hạo, lại cam nguyện vứt bỏ mọi thứ, thực sự làm cho Hàn Thạc nhìn với cặp mắt khác.

Chỉ có điều Weinman dáng người mặc dù nổi bật, nhưng vết sẹo trên mặt lại làm cho người ta có phần không dám khen, điều này khiến hắn nảy một chủ ý.

- Weinman, cô đến đây, ta giúp cô xoá vết sẹo trên mặt đi! - Hàn Thạc quan sát một chút, đột nhiên lên tiếng.

Lời vừa nói ra, trên mặt Weinman hiện ra nét vui sướng không dám tin, nhìn chăm chú Hàn Thạc, nói năng có phần lộn xộn:

- Cái này... Vậy... Ngài... Ngài có thể làm mất vết sẹo trên mặt ta ư?

- Đương nhiên, chuyện này rất dễ dàng. - Hàn Thạc tự tin cam đoan, dường như giúp nàng ta giải quyết vấn đề này dễ như trở bàn tay, căn bản không chút khó khăn nào.

Weinman vui mừng vô cùng, đổi lại nếu người khác nói lời này nàng có lẽ không tin, nhưng mà bản thân Hàn Thạc là chủ nhân của Thiên Cơ dược tề y thuật thần kỳ, sớm đã nức tiếng khắp đại lục, nàng lập tức tin ngay vào lời hắn nói, nhu thuận bước tới chỗ hắn.

Đại Ma Vương