Đại Ma Vương

Chương 943 : Thật không sợ chết!

Ngày đăng: 04:03 19/04/20


Dagmar không tiếc tất cả giá phải trả lẻn vào Thâm cốc, chuẩn bị chu đáo khả năng sẽ vây giết, là vì cái gì?

Chính là vì mảnh thần cách trong cơ thể Hàn Hạo!

Sự tham lam đã làm hắn mất lý trí, khiến hắn điên cuồng đi tới nơi này. Những thủ hạ vẫn luôn đi theo hắn nhất định chạy không thoát khỏi Thâm cốc, việc này hắn đều có thể bỏ được, nhưng vì mảnh thần cách, Dagmar đã phát điên hoàn toàn!

Sau khi hắn phát hiện trên người Hàn Hạo không có một chút dấu vết về mảnh thần cách, sự suy sụp sau khi mừng rỡ quá độ đã khiến hắn cuồng loạn, càng thêm dữ tợn tàn nhẫn, nắm lấy tà áo ngực Hàn Hạo gào lên lồng lộn:

- Giao ra đây, giao ra đây cho ta!

Hàn Hạo vẻ mặt hờ hững nhìn Dagmar điên điên khùng khùng, không vui không buồn, chẳng kinh hoảng sợ sệt, giống như Dagmar bắt lấy là một người khác, dường như hắn chính là một kẻ bàng quan thờ ơ lạnh nhạt!

- Thống lĩnh, có người đến, mau lên! - Một gã thủ hạ nghe được tiếng kêu từ xa xa truyền đến, biết cao thủ Vùng đất hỗn loạn chắc đang tập hợp về bên này, nhìn thấy Dagmar đã sắp loạn trí điên cuồng, vội vàng mở miệng nhắc nhở.

- Hàn Hạo, ngươi giao ra đây, ta không giết ngươi! Ta cam đoan, ta tuyệt đối không giết ngươi! - Dagmar nhìn Hàn Hạo chòng chọc, hai mắt đỏ sậm như máu, gần như là gằn từng chữ một.

- Ngươi giết ta đi. - Hàn Hạo lãnh đạm nói.

- Ngươi thật sự muốn chết? - Dagmar gầm nhẹ, gân xanh trên trán giật giật, hắn đang ngầm đấu tranh kịch liệt, một mặt hận không thể bầm thây Hàn Hạo thành vạn đoạn, mặt khác lại muốn từ miệng hắn biết được tung tích của mảnh thần cách, do dự không quyết.

- Thống lĩnh, không còn thời gian nữa! - Thanh âm tên thủ hạ trung thành và tận tâm kia đã mang theo giọng nghẹn ngào, bởi vì sự bình tĩnh của Dagmar ngày thường giờ phút này không còn sót lại chút nào, thời gian hắn ở chỗ này cũng vượt xa dự kiến.

- Được. Ta thành toàn cho ngươi! - Dagmar rống lên đầy độc ác nhẫn tâm, chuẩn bị giết chết Hàn Hạo.

Đột nhiên, không khí vô cùng lạnh lẽo lập tức bao phủ hoàn toàn khu vực này. Khí lạnh trắng xoá trong nháy mắt rơi xuống người Dagmar. Không giữ được tâm thần, hắn bị hàn khí mờ mịt vây triệt để. Lực lượng lạnh buốt thấu xương lập tức tạo thành ảnh hưởng với Dagmar, làm cho tay chân hắn cứng đờ, trong lúc nhất thời không thể phát huy được đầy đủ sức mạnh của mình.

Cùng lúc đó, lấy Dagmar làm trung tâm, hàn khí nhanh chóng lan ra xung quanh. Nơi nào nó đi qua, tro bụi đá vụn gỗ vụn ở phụ cận toàn bộ bị đóng băng. Lực lượng đám thủ hạ Dagmar đang khoá chặt Hàn Hạo tan vỡ ầm ầm!

Hàn khí dường như có sinh mệnh của mình. Nó ảnh hưởng đến Dagmar và thủ hạ của hắn. Thậm chí ảnh hưởng cả đồ vật không có sinh mệnh. Nhưng chỉ bỏ qua riêng cho Dagmar đang tóm chặt Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo!

Hàn Hạo đã chuẩn bị tính toán nếu bị Dagmar đột kích giết, nhạy bén nắm ngay lấy cơ hội ngàn năm một thuở này. Khoảnh khắc Dagmar cùng thủ hạ hắn bị lực lượng băng hàn vây khốn, hắn lập tức thoái lui, bất chấp tất cả thoát khỏi phe Dagmar.
Khóe miệng Polo hiện một tia cười lạnh, đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn nói:

- Thực vẫn có người không sợ chết nhỉ!

Vừa mới rồi hắn chỉ bị chút vết thương nhẹ, bản thân có thực lực Thượng vị thần hậu kì, ở Thâm cốc ngoại trừ ngũ đại quân chủ cùng Hàn Hạo ra, hắn vốn không sợ người nào.

Trừ việc này ra, còn có mấy tên thủ hạ Hàn Hạo giống hắn, đều không bị trọng thương. Mặc dù vừa rồi những tên cùng Polo động thủ cũng không cho rằng bên này sẽ chịu thiệt, huống chi chỉ độc có một người đến?

Ở trong tro bụi dày đặc, một thân ảnh cao to dần dần hiện rõ ra, không đếm xỉa đến mấy người Polo đang như hổ rình mồi, hai mắt đột nhiên nhìn về phía Tiểu Khô Lâu, cười hỏi:

- Ngươi chính là Hàn Hạo?

- Ngươi là ai? - Polo quát lạnh một tiếng, xem ra chuẩn bị động thủ.

- Polo, dừng tay!

Hàn Hạo đột nhiên khẽ quát, thấy Polo vẻ mặt sững sờ ngẩn ra, lúc này mới gật đầu, vẻ mặt hờ hững nhìn người nọ, nói:

- Ta là Hàn Hạo!

- Hắc hắc, xem ra ngươi biết ta là ai, tốt lắm tốt lắm, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều công sức. - Cười khẽ gật đầu, linh hồn dao động mãnh liệt bỗng nhiên từ trên người hắn phóng ra, lập tức trùm Hàn Hạo vào bên trong.

Mấy chục giây sau, người này thất vọng lắc đầu, than nhẹ:

- Cũng không phải...

Nói xong, cũng không thèm nhìn tới Tiểu Khô Lâu nữa, thở dài quay đầu rời đi, lại biến mất trong màn tro bụi cuốn lên.