Đại Mạc Thương Lang
Chương 113 : Viên hỷ lạc
Ngày đăng: 17:42 19/04/20
Viết đến đây hẳn
nhiều độc giả sẽ ngạc nhiên không hiểu gì, kì thực, lúc đó tôi cũng
không biết sự việc thế nào. Những gì bước vào tiểu thuyết và ngoài đời
thực khác nhau một trời một vực. Tiểu thuyết còn có thể rào trước đón
sau được, nhưng nếu là ghi chép thì phải tôn trọng sự thật. Tại nơi này, tôi gặp Viên Hỷ Lạc, đây là một sự thật, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ
mình có thể gặp cô ấy ở nơi này.
Ban đầu tôi không tin, nhìn lại
cẩn thận một lượt, đúng là cô ấy, tôi tự nhiên run lên, nghĩ bụng làm
sao cô ta lại có mặt ở đây?
Viên Hỷ Lạc cũng là kĩ sư khảo sát,
tuy rằng tuổi tác cũng tương đương chúng tôi, nhưng về cấp bậc thì hơn
hẳn. Đó là vì cô ấy được cử đi học ở Liên Xô về, nhận được nhiều ưu đãi
hơn chúng tôi. Tôi với cô ấy từng làm chung một lần ở một đội khảo sát.
Hồi đó cô ấy là đội phó, ngoài kiến thức được học khi du học ở Liên Xô
về, cô ấy còn thực sự là người rất chăm chỉ. Tôi thì làm việc cứ ào ào,
nên thường xuyên bị khiển trách, có điều xử lý công tư của cô ấy rất
thoáng nên chúng tôi làm việc với nhau tương đối thoải mái. Cô ấy luôn
là người dẫn đầu trong mọi việc, Bùi Thanh biết cô ta, có lẽ cùng vì lý
do ấy.
Nhóm chúng tôi có cả thảy hai mươi tư người, đương nhiên
không có phụ nữ, bây giờ có cô ấy xuất hiện ở nơi này, tất nhiên sẽ
khiến chúng tôi bối rối. Tôi xem những vết thương trên mặt và trên người cô ấy, thấy tình hình rất kì lạ, không hiểu sự việc gì đã xảy ra.
Thân nhiệt cơ thể Viên Hỷ Lạc hạ xuống rất thấp, lúc đó chúng tôi không còn
thời giờ để tìm hiểu xem làm sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này nữa. Mấy
người đành rút thăm, cuối cùng Vương Tứ Xuyên nhận nhiệm vụ thay quần áo cho cô ấy.
Người cô ấy đầy vết thương, chỗ nào cũng thấy vết bầm tím hay máu tụ, nhìn vào thật khủng khiếp. Hai đầu gối và hai cánh tay
bầm dập đầy thương tích, nếu như không được tận mắt chứng kiến bãi đá và bãi lưới sắt ở nơi này thì lại tưởng cô ấy vừa trải qua một trận cực
Bùi Thanh cũng nghĩ ra một giải pháp,
nhưng có điều rất khác với ý chúng tôi: “Chẳng ích gì đâu, giả sử chị ấy có tỉnh lại, tôi cũng chắc chắn là chị ấy sẽ không kể nhiều, đó là
nguyên tắc nghề nghiệp ở tầm chức vụ như chị ấy. Hơn nữa chị ấy lại có
cấp bậc cao hơn chúng ta, đố mà dám kể ra hết đấy!”
“Vậy thì làm
thế nào đây?”, Vương Tứ Xuyên nghĩ ngợi, miệng buột ra câu chửi tục: “Bà nội nó chứ, cấp trên rốt cuộc muốn gì đây? Trước đây chúng ta đâu có
gặp chuyện rắc rối thế này, cũng chỉ có khảo sát vài cái động, chẳng lẽ
những gì trong này lại quái dị đến thế sao?”
“Lúc lên xe chắc cậu cũng đoán được rồi còn gì, lần đi này của chúng ta đâu có giống những
lần trước.” Bùi Thanh không thèm nhìn Vương Tứ Xuyên mà đưa mắt về phía
trước, dường như trong đôi mắt ấy ánh lên niềm hi vọng chờ đợi.
Tôi biết anh chàng này có nhiều nét đặc biệt, xem ra cậu ta không thèm để ý đến những sự việc vừa xảy ra. Tôi chợt nhớ đến mẩu giấy lúc trước, kì
thực tôi cũng có chút tò mò, liệu tận cùng của dòng sông sẽ là vật gì
chờ đợi chúng tôi? Tại sao ngày càng khó đoán con đường trước mặt của
chúng tôi đến vậy?
“Tôi bảo này, các cậu đừng tranh cãi nữa,
không lại khiến mấy cậu lính nghe được thì toi, còn cái chuyện chúng ta
nghi ngờ cấp trên nữa, bị nói ra ngoài là không hay đâu.”, Trần Lạc Hộ
thu mình ngồi bên cạnh khẽ nói, “Dù sao cũng xuống tới đây rồi, đâu còn
cách nào khác, thôi đành cứ thế mà tiến thôi!”
Vương Tứ Xuyên
trợn trừng mắt, tôi vội ngăn cậu ta lại, lần này thì Trần Lạc Hộ nói
đúng, suy nghĩ của anh em quân lính khác hẳn chúng tôi, chúng tôi không
nên nói trước mặt họ những lời khiến họ dao động. Tôi nghĩ một lúc rồi
bảo: “Nhưng bất kể thế nào chúng ta cũng phải đợi Hỷ Lạc tỉnh lại để hỏi chuyện, biết được tí nào hay tí ấy. Ít nhất cũng là một lời giải
thích.”