Đại Mạc Thương Lang

Chương 121 : Đối tượng cứu viện thực sự

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Những ngọn lửa bập

bùng lay động trước mặt chúng tôi, làn khí nhè nhẹ thổi tới khiến những

thanh củi đang cháy chốc chốc lại phát ra tiếng lách tách. Những gương

mặt người sau ánh lửa ánh lên sự trầm ngâm, ưu tư, đặc biệt là anh Miêu, nhưng tôi chỉ nhìn thấy những đường nét của gương mặt anh, còn không

thể thấy rõ tâm trạng trên gương mặt ấy ra sao.



Tại sao người được cứu lại không phải là chúng tôi?



Tôi cảm giác mình không thể hiểu được những lời nói của Vương Tứ Xuyên,

nhưng nhớ lại câu chuyện của Viên Hỷ Lạc, tôi lập tức cảm thấy đã hiểu

được đôi chút, nhưng bản thân cũng không thể khẳng định chắc chắn.



“Vậy người các anh muốn cứu thực sự là ai?”, tôi nhìn anh Miêu, hi vọng anh ấy sẽ có câu trả lời rõ rang.



Hai cậu lính khai thác không ngồi cùng chúng tôi nghe được câu nói, ngừng

nói chuyện, ngoảnh lại nhìn tôi, nhưng nhóm Vương Tứ Xuyên chỉ chăm chú

nhìn vào đống lửa trước mặt, không nói gì, cũng chẳng ai muốn đáp lời

tôi, rõ ràng là họ đã từng nghe qua những câu hỏi kiểu này.



Từ

phía sau ánh lửa bập bùng, anh Miêu nhìn tôi, anh ta vứt mẩu thuốc xuống mặt đất, chậm rãi nói: “Tôi không có quyền, cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo các cậu. Cứ biết là đã tìm được các cậu là được rồi.”



Lại một bầu không khí im lặng bao trùm lên cả đội, không ai lên tiếng. Cuối cùng, Vương Tứ Xuyên nói từng tiếng nhát gừng: “Đã thế thì tôi sẽ báo

cáo chuyện này lên cấp trên.”



Anh Miêu thở hắt ra một hơi, nói:

“Nhiệm vụ hàng đầu của người lính là phải phục tùng mệnh lệnh, có ý kiến thì đợi lúc ra khỏi đây, đi tìm Vinh Ái Quốc mà nói.”



Chúng tôi

thở dài, ai nấy đều hiểu rằng trong trường hợp này, không phải là anh

Miêu không muốn nói, mà là anh ấy không thể tùy tiện đem những bí mật

quan trọng ra chia sẻ với tất thảy mọi người được, vấn đề này phải đưa

lên cấp tòa án quân sự. Hơn nữa, sự thật thì chúng tôi đều là quân nhân, tuy là một loại quân nhân đặc thù, nhưng hễ là quân nhân thì phải chấp

hành mệnh lệnh. Đây là một nguyên tắc thiêng liêng của ngành, tất cả

những người lính đều phải nghiêm chỉnh chấp hành nguyên tắc này, lúc

chúng tôi nhập ngũ, đều đã làm sẽ những công tác chuẩn bị tư tưởng như

vậy rồi.



Bất ngờ, Vương Tứ Xuyên buột ra một câu chửi thề, rồi
thành hình chữ U, nó được kéo từ phía trước của dòng sông tới, đến đây

thì chui xuống dòng nước rồi kéo đi đâu không rõ.



Đến chỗ này, từ chỗ dây cáp, tôi lại nghe được âm thanh của tiếng gõ móng tay lách tách xuống mặt đá mà đã nghe lúc bên ngoài cánh cửa sắt, tôi cố nghe lại, âm thanh này xem ra không phải tiếng nước ma sát vào lớp đá khi dâng lên

mà là tiếng dòng điện chạy trong dây cáp.



Phát hiện ra dây cáp

điện không có gì là ghê gớm, vậy mà mấy cậu lính khảo sát lại cực kì

phấn khích, bởi có dây cáp điện có nghĩa là gần đây có các dụng cụ chạy

bằng điện, không biết người Nhật dùng loại máy phát điện kiểu gì nhỉ?

Xuất hiện dây cáp điện có nghĩa là chúng tôi cách mục tiêu không xa nữa.



Chỉ có điều không biết dây cáp đã bỏ hoang mấy chục năm thì liệu còn điện

không? Lẽ nào máy phát điện nơi đầu dây kia vẫn còn hoạt động?



Anh Đường bảo mấy người công kênh anh lên, đưa lên cao để gỡ sợi cáp, thế

nhưng do hàng chục năm ngâm nước, không ai đụng tới, sợi dây bị lão hóa, lại bị các lớp bột vôi ở nhũ đá bao quanh nên đã gắn chặt vào nhũ đá,

không gỡ ra được, sợi dây từ trên nhũ đá rơi xuống nước, rồi không biết

dẫn đi đâu, vậy là anh Đường sai mấy cậu lính men theo sợi dây, xem nó

có nối với cái máy nào không.



Đội phó cởi quần áo, theo những bậc đá trèo từng bước xuống dưới, sau đó túm lấy dây cáp rồi lội xuống

nước, chúng tôi theo dõi thấy anh ấy ngụp lặn một lúc, rồi lại nổi lên

một lúc, rất nhanh sau đó ánh đèn chìm sâu xuống, không còn thấy gì nữa.



Tôi sợ xảy ra chuyện gì, vội nói mấy người khác thả xuồng cao su xuống để bơi ra đó ứng cứu.



Mấy người chúng tôi đều rất hồi hộp, chiếc xuồng ra đến giữa dòng rất

nhanh, từ chỗ này, ánh đèn của đội phó rọi lên rất rõ, chúng tôi nhìn

thấy ánh sáng đó liên tục lắc lư lay động, cuối cùng thì nó cũng dừng

lại, rồi từ từ nổi lên, tiếp sau đó là một cái xoáy nước, rồi đội phó

nổi lên, liên tục thở ra phù phù và đu mình bám vào xuồng.



Chúng

tôi vội vàng kéo anh ấy lên, đưa khăn cho anh lau đầu tóc, Vương Tứ

Xuyên không chờ được, vội vàng hỏi dưới đó đã xảy ra chuyện gì?



Phải mất cả phút sau, đội phó mới bình tĩnh trở lại, miệng anh lắp bắp: “Máy bay! Dưới nước có một xác máy bay!”.