Đại Mạc Thương Lang

Chương 123 : Đội quân vô danh

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Tôi đưa mắt nhìn

Vương Tứ Xuyên, cậu ta cũng ngó sang tôi, tôi lại quay sang Bùi Thanh,

Bùi Thanh và anh Miêu thật trùng hợp đang đưa mắt dò hỏi nhau, tôi đành

quay sang cầu cứu anh Đường. Lúc đó, tôi chỉ hi vọng bắt gặp được một

đôi mắt không chứa cái nhìn hoang mang ngơ ngác, thế nhưng không thấy

được điều ấy, đến một người vốn không mưa không nắng thất thường như anh Miêu mà giờ mặt mũi cũng trắng bệch ra.



Chuông điện thoại liên

tục reo, vì các bộ phận bên trong lâu ngày đã hỏng nên tiếng chuông đổ

được một lúc thì biến thành thứ âm thanh nặng nề, cứ như người đang bị

nấc, rõ ràng là bộ phận phát chuông đã bị gãy.



Lúc ấy, một cậu

lính đang đứng gần chiếc điện thoại giật nảy mình, mặt mày biến sắc, cậu ta nửa như chết sững, nửa lại như muốn làm gì đó, cậu ta nhìn chúng

tôi, cánh tay run lẩy bẩy, rõ ràng theo phản xạ muốn nhấc điện thoại

lên.



Chúng tôi cứ đứng mãi như thế, cho đến khi tiếng chuông

ngừng bặt, lúc đó tôi cũng không biết là do điện thoại bị hỏng hay là

chuông ngừng thật, nhưng tóm lại, khi tiếng chuông ấy ngừng hẳn, tất cả

chúng tôi đồng loạt lập tức thở phào.



Mấy người nhìn trước ngó

sau, đương nhiên lúc này không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra,

chúng tôi cứ làm bộ như không biết chuyện gì đang xảy ra chui ra khỏi

cái công sự, sau đó, vài người chúng tôi vội vây lấy chiếc điện thoại,

anh Đường ngoảnh lại gọi một cậu lính: “Cậu Triệu, trước đây cậu làm

lính điện báo phải không?”



Cậu lính gật đầu xác nhận, anh Đường lại nói: “Mau… xem thử cái điện thoại đó đi!”



Cậu lính nọ gật đầu, đi tới chiếc điện thoại đang định nhấc lên xem, bỗng

nhiên một loạt tiếng “reng reng reng” lại vang lên khiến cậu ta giật nảy mình, anh Đường cũng vội vàng nhảy lùi lại phía sau rồi rút súng ra.



Đó là những phản ứng thường thấy ở những người được học qua võ thuật,

trước đây chúng tôi đều đã từng thấy những anh lính vốn là hoà thượng,

đánh nhau thì phải nói là đẳng cấp, bắn súng cũng không thua ai, thế

nhưng khi giật mình thì phản ứng có điều kiện đầu tiên là vung tay lên,

chân bước mấy bước như ngựa bước, bất kể trước mặt là gì cũng vội vàng

rút súng ra, trông đến là buồn cười.


nối vào một đường dây diện lớn, rồi cứ thế kéo sâu vào bên trong động.



Lúc đó, đúng là cảm ơn trời đất, anh Đường đưa ra một cách lý giải đầy tính duy vật, lại rất hợp lý, rằng chắc chắn dòng điện trong dây cáp có tiếp xúc với máy điện thoại, bởi lúc trước anh cho người đi kiểm tra máy

phát điện, chắc trong lúc sửa lại máy phát, dòng điện trở nên mạnh hơn,

đã chọc thủng lớp cách điện, nên chiếc điện thoại đổ chuông như thế, còn những âm thanh có tính quy luật kia chắc là tiếng sột soạt ở bên trong

đường dây.



Chúng tôi nghe xong đều cảm thấy có lý, mọi người lau

mồ hôi, cảm giác bớt căng thẳng hẳn, có người suýt chút nữa còn ôm nhau

vui mừng.



Mới có lý do, dù chưa có kiểm chứng, dù chỉ là sự phán đoán nhưng như vậy cũng tốt lắm rồi.



Lúc đó chỉ có mình Bùi Thanh là không đồng tình với cách giải thích này,

cậu ta vẫn chăm chăm nhìn vào chiếc điện thoại, rồi quay sang anh Đường

lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư khó hiểu.



Anh Đường thấy vậy,

hơi ngạc nhiên, hỏi Bùi Thanh xem cậu ta làm sao? Bùi Thanh lại nhìn

sang chúng tôi, lúc đó, cậu ta làm một việc khiến chúng tôi bất ngờ. Cậu ta nhấc ống nghe điện thoại lên, sau đó bắt đầu lắc lắc, càng lúc càng

lắc mạnh.



Cứ như vậy, cậu ta lắc mãi cái ống nghe.



Sau đó, cậu ta áp ống nghe điện thoại lên tai, rồi nhìn chúng tôi, giơ ngón tay lên miệng, ý bảo chúng tôi đừng làm ồn.



Về sau, khi nhớ lại sự kiện này, chúng tôi đều nói cú điện thoại đó giống

như được gọi từ địa ngục tới, không một ai biết cú điện thoại đó được

bắt nguồn từ đâu, ai là người gọi cho chúng tôi.



Tôi lẩm bẩm cầu

xin trời phật đừng dọa chúng tôi nữa, tất cả mọi người im lặng chừng

mười mấy giây thì nghe thấy trong điện thoại lại vang lên chuỗi âm

thanh, giống hệt chuỗi âm thanh kì lạ lúc trước.



Bùi Thanh lắng

nghe một lúc rồi bỏ ống nghe hướng về phía chúng tôi, để chúng tôi cùng

nghe những tiếng gõ lách tách liên hồi đó rồi hỏi: “Các anh đã xem bộ

phim ‘Sóng điện vĩnh cửu’ chưa?”.