Đại Mạc Thương Lang
Chương 125 : Mẩu giấy thứ hai
Ngày đăng: 17:42 19/04/20
Đó là mẩu giấy giống
hệt như mẫu giấy tôi đã thấy lúc trước ở bãi đá, vẫn là mẩu giấy xé vội
từ quyển sổ tay an toàn lao động, chất lượng giấy lúc đó không thể bằng
giấy bây giờ, chúng dày cộp, sần sùi, thô ráp, màu vàng xỉn. Tôi mở ra
xem, vẫn cũng một kiểu chữ như mẩu giấy trước: “Đi xuống bên dưới hố
sụt.”
Mấy chữ này tôi viết rất ẩu, ẩu tới mức tôi phải cố gắng
lắm mới luận ra được, chắc là nó phải được viết trong lúc rất vội. Nhìn
mấy chữ này, tim tôi bỗng đập thình thích. Tiếp tục đi xuống dưới cái hố sụt này sao? Phản xạ theo thói quen của tôi lúc đó là ngoái lại nhìn
cái hố đằng sau hàng rào chắn thép gai
Cái hố nằm cách chúng tôi
không xa, tất cả các dây cáp điện giống như những xúc tu của con bạch
tuộc tập trung cả ở đó, nó tạo thành từng chùm, từng chùm một, còn dòng
nước thì chen qua những sợi cáp điện này đổ xuống dưới đó.
Phải đi xuống cái hố này sao?
Tôi thực sự kinh ngạc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nên tiếp tục thò tay mò vào túi một lần nữa, lần này thì chỉ thấy có thuốc lá, không tìm
thấy mẩu giấy nào nữa, tôi băn khoăn không biết ai đã nhét mảnh giấy vào túi mình?
Lúc trước gặp tờ giấy nhắc phải cẩn thận với Bùi
Thanh, tôi không để ý lắm vì nghĩ đó là do Trần Lạc Hộ ác ý làm, nhưng
lúc này lại tiếp tục nhận được một mẩu giấy nữa, tôi không thể làm như
chưa từng xảy ra chuyện gì được.
Lúc tôi móc mẩu giấy ra hội
Vương Tứ Xuyên đều đứng cả ngay bên cạnh, họ đều nhìn thấy hết, thấy mặt tôi biến sắc khi đọc mẩu giấy, mọi người đều xúm lại xem. Tôi biết một
mình tôi cũng không thể xử lý được việc này, liền đưa mẩu giấy đó cho
Vương Tứ Xuyên, để họ cùng đọc và thỏa luận xem đây rốt cuộc là chuyện
gì.
Vương Tứ Xuyên đọc xong liền hít một hơi rồi bảo đó là ám
hiệu gửi tôi, nhưng mẹ cha thằng nào đã làm chuyện này? Sao nó lại phải
chọn cách này? Lẽ nào trong đội ngũ của chúng tôi lại có gián điệp?
Mọi người nghe xong đều thấy rất có lý, nếu không thì kẻ đó không chuyển
cho tôi mẩu giấy này. Vương Tứ Xuyên bỗng nhiên hưng phấn khác thường,
Bề mặt máy phát điện
phủ một lớp cặn đá vôi, kết lại đanh chắc. Đây là một cái máy phát điện
chạy bằng nước, mặt cầu dao cũng bị cặn đá vôi phủ kín, nó bị dòng nước
chảy đẩy đi, cứ thế chuyển động đều đều. Tôi không hiểu loại máy móc
này, cũng chẳng muốn nghiên cứu nó, nên chỉ cẩn thận bước vòng quanh nó, phía sau máy phát điện, tôi phát hiện giữa dàn thanh sắt có một thanh
sắt đã bị gãy, lộ ra một khe hở mà người có thể chui lọt.
Tôi quỳ xuống, dùng đèn pin cầm tay chiếu mấy mét phía dưới, cái hố này không
dốc thẳng đứng, mà hơi thoai thoải kiểu bậc thang, dẫn xuống phía sâu
hơn.
Tôi nghĩ thầm như vậy may quá, giả sử muốn đi xuống dưới
cũng dễ hơn, thêm nữa nếu chẳng may bị ngã, cũng không rơi tuột xuống
được. Vậy là tôi giật giật sợi dây, ra hiệu cho bên trên tiếp tục thả
dây để tôi tiện di chuyển, sau đó tôi ngồi sát miệng lỗ hổng chỗ thanh
sắt gãy, cẩn thận quan sát tình hình bên dưới.
Quỳ xuống dưới dàn giá sắt, tôi bỗng thấy mọt mùi hôi thối nồng nặc xộc lên từ bên dưới,
giống như mùi một chất hóa học nào đó. Tôi bịt mũi, cúi xuống thấp hơn
để nhìn cho rõ, thấy bên dưới giá sắt vẫn còn một lớp lưới sắt vây xung
quanh, tấm lưới ấy cũng bị thủng một lỗ, chắc chắn có thứ gì đó đã từng
lọt qua đây. Nhưng kích thước của cái lỗ thủng này, so với cơ thể tráng
kiện của Vương Tứ Xuyên thì chắc là nhỏ hơn nhiều.
Tôi gọi với
lên trên, bảo mọi người chuyển xuống cho mình một cái kìm cắt sắt. Chỉ
một lát sau, một chiếc kìm đã được buộc vào dây thừng và thả xuống chỗ
tôi, tôi đón lấy kìm, thò tay xuống cắt từng sợi thép ở tấm lưới sắt bên dưới.
Cúi xuống cắt thép ở tư thế này vô cùng tốn sức, mới mấy
phút trôi qua mà tôi đã cảm thấy lưng mình mỏi nhừ, khó khăn lắm tôi mới cắt đứt được một mảng, rồi lại phải dùng tay hì hục rút từng sợi sắt
ra. Sau đó, thấy cũng mở được một cái lỗ khá lớn, tôi mới thò nửa người
xuống, dùng đèn pin đeo trên trán soi một lượt xung quanh xem lỗ hổng đã đủ to chưa, liệu còn sợi sắt nào thò ra nữa không.
Bên dưới giá
sắt, lưới sắt được chăng đan xen, dày đặc. Trong bóng tối, tôi quay đầu
ngó nghiêng một hồi, bất giác, tôi phát hiện ra, giữa đống lưới sắt ngồn ngộn đó có một lọn tóc người.