Đại Mạc Thương Lang

Chương 129 : Thám hiểm “Shinzan”

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Nghĩ đi nghĩ lại tôi

vẫn không tìm ra được lời đáp, mà đứng từ trên cánh máy bay quan sát thì tầm nhìn chỉ có hạn, trước sau gì cũng chỉ thấy được có chừng ấy, thêm

một vấn đề là ánh đèn pin yếu hẳn đi, chắc sắp hết pin. Thấy vậy, tôi

đành dừng soi chiếc máy bay, tiếp tục nghĩ kế đối phó.



Lúc này,

sức khỏe của tôi mới dần hồi phục trở lại, hoặc cũng có thể do quá hiếu

kì về chiếc máy bay nên tôi đã quên sạch những mệt mỏi khi nãy. Nghĩ đến nguồn chiếu sáng sắp cạn kiệt, cứ ngồi ở đây thì chết là cái chắc, tôi

liền đề nghị đội phó cùng chui vào bên trong máy bay, tìm thử xem có cái gì có thể chiếu sáng được không, nếu không thì cũng chui vào đó để xem

có tránh gió được không, chứ cứ để mình trần trùng trục ngồi ngoài này

thì không phải cách hay.



Do đội phó mất nhiều sức hơn tôi, nên lúc này đầu óc anh bắt đầu mụ mị đi, dường như sắp gục đến nơi.



Tôi hỏi anh xem nên thế nào, nhưng anh chỉ gật đầu mà không nói nên lời.

Tôi đành xoa xoa người cho anh ấy, để anh ấy ấm lên, mãi đến khi da đội

phó hồng trở lại tôi mới để anh ấy ngồi chờ ở ngoài, còn mình chui vào

trong xem thử.



Phần giữa đầu và cánh máy bay bị chìm dưới nước,

tôi nhảy xuống đó, cẩn thận đi từng bước trên những mảnh tàn tích để tới phần đầu của chiếc máy bay. Tôi lại lần nữa nhìn thấy con số 07 rất lớn trên thân máy bay, kể cả những dòng chữ nhỏ bên dưới, nhưng chúng đã

quá mờ nên tôi không đọc được. Từ một bên cánh cong queo, tôi cứ thế đi

thẳng vào khoang máy bay.



Bên trong máy bay tối om, tôi nói vậy

bởi ánh sáng đèn pin chiếu trong không gian được giới hạn như ở đây và

không gian bên ngoài rộng bao la kia hoàn toàn không giống nhau, tuy đều một màu đen, nhưng nơi này không khiến tôi tuyệt vọng như ở bên ngoài,

bởi vì ánh sáng chiếu đi vẫn có một vài đồ vật phản chiếu lại.



Tuy tôi đã đi giày nhưng vẫn cảm nhận được những chỗ gồ ghề của mặt sàn.

Thứ tôi thấy đầu tiên là một cái giá đặt súng máy đã mục nát, lớp da bọc bên ngoài đã hỏng không thể nhận ra được, chỉ còn thấy trồi ra thân ghế bằng sắt đã rỉ, vách trong của máy bay đều bị nứt vỡ, trên đó có treo
là liền thiếp đi. Lúc ấy, đầu tôi váng vất rất nhiều câu hỏi, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa, hai mắt tôi cứ díp lại, mọi thứ dần tối

sầm trước mắt. Chẳng biết ngủ được bao lâu, đến khi lửa đã tàn, tôi mới

ngơ ngác giật mình tỉnh dậy.



Trải qua một giấc ngủ say thực sự và rất ấm áp, tôi mở mắt ra và cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy đến. Tôi

ngẫm lại xem tại sao mình lại tỉnh dậy, hơn nữa, tai lại ngâm ngẩm đau.

Vài giây sau, tôi mới tỉnh táo hẳn, bởi nghe thấy tiếng “u u…” rền rĩ từ bên ngoài máy bay vọng tới.



Ban đầu, tôi không hiểu chuyện gì

đang xảy ra, bụng thầm phỏng đoán xem đó là âm thanh gì? Nghe ngóng một

lúc mới phát hiện ra âm thanh rền rĩ đó chính là tiếng còi cảnh báo.



Tại sao nơi này lại có tiếng còi cảnh báo? Tôi bắt đầu thấy hơi hoảng.

Chuyện gì thế này? Lẽ nào hệ thống điện đã phục hồi trở lại?



Tất

cả chúng tôi đều được huấn luyện qua lớp “ba dự phòng” nên rất quen

thuộc với âm thanh này, tôi lập tức leo ra khỏi lỗ hổng của buồng lái,

trèo lên đầu máy bay.



Bốn phía vẫn đen kịt mịt mờ, tôi chỉ nghe

thấy thứ âm thanh báo động tựa như từ địa ngục vọng về trong không gian

tăm tối. Trên mặt sông đen ngòm, âm thanh vang vọng làm mọi thứ trở nên

xáo động, không biết đã xảy ra chuyện gì.



Đội phó cũng bị đánh thức dậy, anh chui lên trên hỏi tôi có chuyện gì.



Tôi nghe tiếng còi báo động càng ngày càng khẩn cấp, bỗng chốc trong lòng

tôi mơ hồ dấy lên một dự cảm sắp có nguy hiểm gì bất thường.