Đại Mạc Thương Lang

Chương 131 : Vực sâu

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Mọi thứ thật không

thể lý giải nổi, bất kể là cảnh tượng bày ra trước mắt hay những hành

động của quân Nhật đều khiến tôi cảm thấy rợn tóc gáy. Tôi cảm nhận một

cách sâu sắc về sự kỳ cục và quái dị của người Nhật trong cách làm việc. E rằng chỉ có dân tộc mắc bệnh hoang tưởng như bọn họ mới có thể làm

được việc này.



“Một chiếc máy bay ném bom hạng nặng, cất cánh từ

dòng sông ngầm ở độ sâu một ngàn hai trăm mét dưới lòng đất, bay vào vực sâu hư vô, rồi biến mất trong bóng tối.”



Sau này, cảnh tượng ấy vẫn là một cơn ác mộng mãi mãi không thể xóa mờ trong tâm trí tôi.



Tôi thậm chí còn tưởng tượng ra lúc đội quân Nhật Bản bắt đầu bước chân đến khảo sát nơi này, chắc chắn họ không thể nhìn thấy khung cảnh kì vĩ

giống như sự sắp đặt thần thánh này trên đất nước họ. Lúc đó, họ sẽ nghĩ gì? Chắc họ cũng giống như tôi lúc này, nhìn vào bóng tối không bờ bến

trước mặt và dấy lên trong óc khao khát muốn tìm hiểu xem bên dưới độ

sâu một ngàn hai trăm mét so với mặt đất kia, rốt cuộc ẩn giấu điều gì?



Tôi cứ ngẩn người nhìn luống sáng của đèn pha bị nuốt chửng trong bóng tối, mãi mới tỉnh lại được nhờ cơn gió lạnh cắt da cắt thịt bất chợt ập đến, toàn thân như không còn hơi sức bởi cơn chấn động quá sức vừa rồi. Tôi

cố gắng trấn tĩnh lại, lòng nhủ thầm giờ không phải lúc cảm khái, cảm

xúc lãng mạn chỉ phù hợp với hoàn cảnh yên bình, đoàn viên chứ tuyệt đối không phải lúc này.



Đúng lúc ấy, luồng ánh sáng bắt đầu nhẹ

nhang lay chuyển, rõ ràng là có người đang điều khiển góc độ của nó. Tôi đoán chắc đó là Vương Tứ Xuyên, vậy là tôi và đội phó dìu nhau, cùng

hướng về phía nơi phát ra ánh sáng. Giờ đây, có thêm người nào hay người ấy, chúng tôi phải nhanh chóng gặp được họ để nghĩ cách thoát khỏi nơi

này. Nhiệm vụ của đội chúng tôi có thể nói đến đây là đã hoàn thành, e

rằng ngành khảo sát địa chất Trung Quốc phải làm nốt công đoạn mà người

Nhật đang làm dang dở, có điều công việc ấy chắc chắn không đến lượt mấy người bọn tôi.



Có lẽ đèn pha được lắp trong phòng máy của đập

nước, bộ phận điều khiển mực nước hẳn phải có một máy móc mở van nào đó, có điều là chúng tôi vẫn không biết được lối vào ở chỗ nào, đội phó gọi tên “Vương Tứ Xuyên” mấy lần, chắc anh ấy cũng biết âm thanh từ chô này không thể truyền tới nơi đó, bởi vừa mới mở miệng ra gọi thì đã bị gió

đánh bạt tới tận đấu đâu.



Đi đến chỗ luồng sáng chiếu ngay trên

đỉnh đầu, chúng tôi đã có thể trông thấy luồng sáng được phát ra từ một

chỗ nào đó ngay phía dưới chân chúng tôi, thế nhưng ở chỗ này không thể
còn phát hiện thấy có vài cái bi đông nước, chiếc bi đông của tôi lúc

trước đã bị mất, nên giờ tôi tiện tay lấy luôn một chiếc mang theo.



Trong lúc mải lục lọi, tôi không cảm thấy việc này quan trọng, thế nhưng đến

bây giờ nghĩ lại mới thấy vẫn còn run. Số là hồi đó nếu tôi không lấy

chiếc bi đông nước đem theo, chắc bây giờ tôi không thể ngồi đây kể lại

câu chuyện được nữa, mà có khi cơ thể đã bị rữa nát bên dưới cái đập

nước giữa lòng đất ấy từ lâu rồi.



Căn phòng kĩ thuật này không

rộng, lượn một vòng là hết, tôi đã lục lọi, lôi ra hầu hết các vật dụng, cho nên chỉ một lúc sau đã cảm thấy ngạt thở bởi đa phần trong số chúng đều bị hoen rỉ, mục nát và bụi bặm kinh khủng.



Trong lúc chúng tôi đang chuẩn bị đồ đạc thì lại có một sự việc phát sinh.



Tôi bỗng nghe thấy bên ngoài vọng lại tiếng còi báo động “u u” như lúc nãy. Tiếng báo động rõ ràng, vang động như chọc vào tai, lần này rất gân, âm thanh oang oang ầm ĩ.



Lúc đó, tôi đã chuẩn bị tàm lý sẵn sàng,

tôi băn khoăn tự hỏi lẽ nào ở đây lại có cửa xả lũ? Điều này có nghĩa

gì? Lẽ nào ở đây trang bị hệ thống bảo vệ tự động?



Thật may là

chúng tôi đã vào đến đây, không phải lo lắng đến việc lại bị dòng nước

uy hiếp giống như lúc ở chỗ xác chiếc máy bay nữa.



Chúng tôi đi

ra phía cửa, nhìn xuống bên dưới, định xem mực nước dưới kia đã dâng lên chưa, thế nhưng đúng lúc đó đội phó nhíu mày lại, quay sang tôi bảo:

“Cậu nghe kĩ đi, lần báo động này không giống lần báo động trước.”



Tôi lắng nghe thật kỹ, nhưng vẫn không thấy có gì khác biệt, đành phải quay sang hỏi đội phó. Đội phó đáp: “Lần này tiếng còi dài hơn, để còi báo

động có thể vang xa hơn. Hồi tập quân sự, bọn tôi phải học cách nhận

biết các loại còi báo động, âm thanh báo động lúc này xem ra là loại báo động phòng tránh máy bay.”



Tim tôi đập thình thịch, không kích? Lẽ nào máy bay lại có thể oanh tạc ở nơi này?