Đại Mạc Thương Lang

Chương 133 : Khoang sắt

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Những lời đội phó nói tràn đầy khí khái anh hùng, giống như những lời diễn viên Trương Chí

Kiệt thường nói trên phim, tiếc là tôi còn chưa kịp xúc động thì anh ấy

đã rơi xuống, đột ngột đến nỗi khiến tôi trở tay không kịp. Trong sát

na, tôi vội vàng thò tay ra định tóm lấy, thế nhưng sự việc xảy ra quá

bất ngờ, đến lúc tôi ý thức được, thò tay ra kéo thì đã muộn rồi. Đội

phó cứ thế dán người vào vách đập gần như dựng đứng và trượt thẳng

xuống.



Tôi giật mình thất sắc, trong lúc hoảng hồn, suýt chút nữa cũng bị rơi theo anh ấy, cũng may là bức tường ngoài con đập vẫn hơi có độ dốc, nên anh ấy bị trượt khoảng hai, ba mét thì túm được một sợi dây từ chiếc thang dây thép, như thế mới không bị rơi tan xác. Nhưng, vì

đột ngột chịu xung lực quá lớn, nên dẫu chiếc thang không bị đứt, thì nó cũng bị anh kéo bật ra khỏi bức tường bê tông. Gần như không thể bám

được nữa, tay anh cứ thế trượt xuống dưới.



Tôi vội hét lên, bảo

anh đừng hoảng, tôi sẽ kéo anh lên. Nói xong, tôi nằm rạp người xuống,

ngặt nỗi tay tôi chưa với được một nửa khoảng cách từ chỗ tôi đến chỗ

anh, tôi nhoài hơn nửa người ra ngoài thành đập, nếu cứ nhoài mãi thế

này thì tôi sẽ bị trượt xuống luôn chứ chẳng chơi, thế mà vẫn còn cách

một khoảng khá xa mới túm được tay đội phó.



Cũng may đội phó là

lính chuyên nghiệp, nên sức khỏe dẻo dai hơn người, nhìn thấy tôi nhoài

người xuống, anh vội vàng dồn hết sức đạp chân vào thành đập, rướn người bật lên và thật may đã túm được vào tay tôi.



Tôi tóm được tay

anh liền vội vàng nín thở, lấy hết sức bình sinh kéo lên. Thế nhưng lúc

trước đó, tôi đã lượng sai sức mình cũng như xác định sai vị trí đứng,

tôi nhoài người xuống quá sâu, ban đầu thì có vẻ ổn, nhưng đến khi sức

nặng của cả cơ thể anh ấy tập trung bám vào cánh tay của tôi, thì tôi

mới thấy mình không chịu nổi. Vậy là, cả hai người liền bị kéo tuột

xuống dưới.



Tôi luống cuống đưa tay tìm chỗ bám víu, nhưng với tư thế lúc ấy cho dù có túm được cái gì thì cũng không thể vận sức giữ lại nổi, và kết cục tất yếu là, chỉ trong một phút choáng váng đó, tôi bị

đội phó lôi tuột xuống.


bên trên dòng sông ngầm thực ra có khá nhiều hang nhánh, chỉ có điều lúc trước chúng tôi đi qua nhưng không phát hiện ra. Lúc nước lũ dâng, họ

không tài nào xoay sở được, đành phó mặc để dòng nước xô vào một nhánh

hang rồi trôi đến nơi này.



Tôi thầm nghĩ hóa ra là thế. Quả thật, lúc chúng tôi đi dưới đáy sông ngầm đã không chú ý đến cấu tạo phía

trên trần hang, chắc chắn sau khi mực nước tiếp tục dâng cao, các hang

nhánh đều bị chìm dưới nước và trờ thành vô số khám động ngầm, chẳng

trách lúc anh Miêu và các đồng chí khác đi qua, lại không hề phát hiện

thấy.



Những chuyện về sau Trần Lạc Hộ không còn nói được trôi

chảy nữa, có lẽ tinh thần của cậu ấy đã mệt mỏi, căng thẳng đến cực độ

rồi. Đừng nói cậu ta, mà ngay cả đến tôi, nếu không trải qua cảm giác

kinh hoàng khi bị rơi xuống thác nước, thì phản ứng của tôi khi đột ngột nhìn thấy chiếc Shinzan không khéo còn tệ hơn cậu ta ấy chứ.



Chúng tôi im lặng hồi lâu, cậu ta lại hỏi tôi về những người khác, có phải cấp trên đã cử người đến cứu viện chúng tôi?



Tôi không biết phải giải thích những gì mình vừa trải qua như thế nào, chỉ

đại khái tóm tắt nội dung chính cho cậu ta nghe một lượt. Cậu ta nghe

tôi kể đến anh Miêu thì gương mặt bỗng biến sắc, rồi đột nhiên thở hắt

ra. Tôi nghĩ đến nếu như đây mới là điểm đến thực sự của chúng tôi,vậy

thì bây giờ, cái máy điện báo quỷ tha ma bắt kia đang dẫn người đồng đội của tôi tới nơi nào dưới lòng đất sâu rồi?



Lúc tôi đang nói thì

cánh cứa “ba chống” lại bật mở, cậu lính lúc nãy cõng đội phó chạy vội

vào, một tay bịt mũi bịt mồm, miệng thở hổn hển nói: “Mau đóng cửa lại!”



Tôi vẫn chưa kịp định thần thì Trần Lạc Hộ vội vã chồm dậy đóng cửa, tôi và cậu ta cùng vặn chốt cửa, cứ vặn mãi tới mười mấy vòng, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng “khục” từ bên trong ổ khóa phát ra mới dừng tay.



Từ lỗ thủy tinh trên cửa nhìn ra phòng chờ, tôi thấy cánh cửa kín hơi của

phòng chờ vẫn chưa khép lại, một luồng khí màu xám đậm đặc đang chầm

chậm nhả dần vào bên trong qua khe cửa.