Đại Mạc Thương Lang
Chương 139 : Sương mù
Ngày đăng: 17:42 19/04/20
Tôi nhắm mắt, đầu óc
trống rỗng, cảm giác mình sắp ngã xuống hoặc sắp sùi bọt mép rồi chết
luôn, cảm giác ấy đến tận giờ nhớ lại tôi vẫn thấy rất khó giải thích.
Tôi bất ngờ bởi điều mình nghĩ tới trước lúc chết lại không phải là cái
chết.
Đương nhiên sau đó tôi đã không chết, bởi vì tôi đang ngồi
đây để kể lại những trải nghiệm đã qua cho các bạn nghe, chắc chắn các
bạn cũng suy luận ra được chuyện này. Sở dĩ tôi có thể nhớ rõ ràng tất
cả những gì đã trải qua là vì thời điểm ấy ảnh hưởng đến tôi một cách
mạnh mẽ, cũng có thể nói nó trở thành động lực lớn cho suốt cuộc đời sau này, không hẳn là điều gì ghê gớm lắm, nhưng ít nhất nó cũng khiến tôi
trưởng thành lên rất nhiều. Thực ra, mãi sau khi trải qua chuyện này tôi mới hiểu để rèn rũa nên một anh Miêu điềm tĩnh chín chắn vậy, nhất định anh phải trả giá rất nhiều cho đời mình.
Hẳn bạn đang thắc mắc vậy chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó? Tại sao tôi lại không chết?
Tôi nằm đợi chết trong đám sương mù mười mấy phút thì cảm thấy có một chút
khác biệt, đó là cảm giác lạnh lẽo bắt đầu xâm chiếm toàn bộ con người
tôi, các lỗ chân lông trên người đều co hết lại, nhiệt lượng cơ thể như
bị rút đi hết.
Ban đầu tôi cứ tưởng đó là cảm giác trước khi
chết, nhưng về sau càng ngày càng cảm thấy lạnh, cuối cùng sau khi hắt
hơi một cái, tôi liền hiểu ra vấn đề. Sau đó tôi mở mắt ra nhìn, phát
hiện ra mây mù bao quanh người mình đã dần tan đi, tôi đã có thể nhìn rõ mọi vật trước mặt, Mã Tại Hải đang đỡ đội phó đứng canh cánh cửa trên
mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Không có khí độc! Đó là suy nghĩ đầu tiên
xuất hiện trong đầu tôi lúc đó, sau đó bất giác tôi cảm thấy thật nực
cười, sao lại thế này, lẽ nào chúng tôi đang tự đấu tranh với những
huyễn tưởng của chính mình?
Nhưng đúng là đám mây trước mặt có mỏng đi thực, hơn nữa lại lạnh đến run người, cảm giác không chịu nổi.
Chỗ cửa ra vào chắc cũng lạnh như thế, tôi thấy Mã Tại Hải đang co rúm
người, nhìn sang tôi rồi từ từ mở rộng cánh cửa ra, ánh đèn chiếu sáng
không gian phía sau cánh cửa.
Mây mù cuồn cuộn, ánh đèn không thể soi rõ vật gì, trước mặt chỉ thấy mây đen, ngoài ra không thể thấy vật gì khác.
Rõ ràng đám mây mù đó không độc, đội phó bị ngất đi chắc do kiệt sức mà
thôi. Trên suốt chặng đường đã qua, anh ấy liên tục bị sức ép cả về tinh thần và thể xác, lại còn bị thương, cho nên đến lúc mở cửa, không hiểu
điều gì sẽ đón đợi mình nên căng thẳng quá lăn ra ngất luôn.
Mã Tại Hải cõng đội phó, chúng tôi thu dọn vật dụng, người trước kẻ sau đi ra khỏi buồng sắt, lội vào giữa đám mây mù.
Tôi không thể hình dung mình sẽ nhìn thấy cái gì, bởi lẽ xung quanh là màn
sương dày đặc, ánh đèn chiếu đi chỉ được vài mét, hơn nữa lúc đó pin đèn cũng sắp đến lúc cạn kiệt, nên với chất lượng ánh sáng lúc này thì dù
không có màn sương mù kia chưa chắc tôi đã nhìn thấy gì.
Đám
sương mù tập trung dày đặc nhất từ đầu gối trở xuống, còn bên trên thì
đã nhanh chóng mỏng dần đi. Chúng tôi di chuyển khiến đám sương mù cũng
bị cuốn theo, giống như đang đi giữa chín tầng mây. Thêm nữa, bên ngoài
rất lạnh, lạnh tới mức vừa đi được vài bước tôi đã cảm thấy hai chân mất hết cảm giác, lạnh tới mức tôi phải đi lại mới cảm nhận được đôi chân
mình còn tồn tại. So với nơi đây thì cái lạnh của dòng sông ngầm mà
chúng tôi lội qua lúc trước không thể sánh nổi, chúng tôi co rúm người,
sợ hãi nhìn xung quanh. Cái lạnh bất thường khiến các giác quan của
lực, nhưng về mặt nghiệp vụ thì cậu ta không mang tới được cải biến gì.
Tuy nhiên, có cậu ta ở bên cạnh, tôi thấy vững tâm hơn nhiều. Chúng tôi
bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Những người còn sống
sót ở đây, người thì bị thương, kẻ thì hôn mê, người không bị thương
không hôn mê thì lại rơi vào tình cảnh đói khát, nói không ngoa, nếu các trẻ bây giờ rơi vào tình trạng của chúng tôi lúc đó thì chắc chắn các
bạn sẽ gục ngã. Nhưng tất cả những đau đớn mỏi mệt và đói khát ấy, chúng tôi đều cố gắng chịu đựng vượt qua, đem so với điều kiện vật chất của
thời đại ngày nay thì hoàn cảnh lúc đó quả thực vô cùng gian khổ, hơn
nữa chúng tôi lại rơi vào tình trạng hoàn toàn không xác định được điều
gì đang đón chờ mình phía trước. Ngắm thì ai biết được tất thảy những
suy đoán hoặc kết luận của chúng tôi là đúng hay sai, nơi này liệu có
phải tầng đáy của con đập không hay nó chính là địa ngục?
Sau khi đã bình tĩnh trở lại, suy nghĩ đầu tiên của tôi là nhất định phải lên
được phía trên con đập, lúc đó mây độc chắc chắn đã tan hết, cả hội phải tìm lại địa điểm lúc trước đã phát hiện thấy Viên Hỷ Lạc, từ đây đến
chỗ hố sụt trên dòng sông ngầm không xa, chắc chúng tôi có thể làm được, chỉ cần không mất trí giống Viên Hỷ Lạc thì khả năng có thể quay trở về của chúng tôi là rất cao.
Tôi nghĩ đơn giản rằng nếu thang máy
đã có thể hạ xuống bên dưới thì cũng có thể đi lên trên được. Tôi liền
hỏi Vương Tứ Xuyên xem trước đó cậu ta đã khởi động cái “buồng lặn” như
thế nào, nhưng cậu ta bảo mình chưa hề động đến nó. Câu trả lời khiến
tôi giật mình nhớ ra một vân đề quan trọng - thang máy đã được khởi động bằng cách nào? Bất kì chiếc thang máy nào cũng có một cầu dao điện khởi động, thế nhưng nhìn bức tường chúng tôi ngồi trong căn phòng kín mít
suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cách giải thích của Vương Tứ Xuyên đã thức
tỉnh tôi. Cậu ta nói theo những gì tôi vừa kể thì chỉ có một cách giải
thích mang tính duy vật về sự mất tích của Viên Hỷ Lạc và Trần Lạc Hộ là họ đã chạy xuống tầng dưới của căn phòng, có điều họ lại không chui vào khoang sắt số 2, nên có thể suy ra họ có lẽ đang ở bên ngoài. Chúng ta
phải đi tìm họ ngay.
Thái độ đầy trách nhiệm của Vương Tứ Xuyên
là phẩm chất tôi khâm phục nhất, đó cũng chính là phẩm chất không thể
thiếu trong con người của cậu ấy, nó khiến tôi cảm thấy an toàn khi ở
bên cậu, thế nhưng trong hoàn cảnh lúc đó tôi nhận thấy việc đi tìm Viên Hỷ Lạc không phải là cách hay, bởi vì tôi nghĩ không phải do chúng tôi
để lạc mất họ mà là họ tự ý bỏ rơi chúng tôi.
Rất có thể thang
máy này sẽ không thể đi lên được nữa, vậy bất luận có nghĩ gì lúc này,
cách duy nhất chúng tôi cần làm là phải đi khảo sát không gian bên ngoài ở phần dưới đáy đập. Chúng tôi cần tìm xem liệu có đường để thoát khỏi
nơi này không.
Vương Tứ Xuyên hoàn toàn đồng ý với phán đoán của
tôi, tôi đã hình dung được hành vi của Viên Hỷ Lạc, chắc chắn cô ấy đã
từng đi qua nơi này, bây giờ thần kinh của cô ấy lại không minh mẫn,
chứng tỏ hành động chạy trốn đó chỉ là một thói quen, một quá trình lặp
lại vô thức, nếu chúng tôi tìm ra cô ấy thì biết đâu cô ấy sẽ đưa được
chúng tôi thoát ra khỏi nơi này. Những lời giải thích này khá hợp lý,
vậy nên lúc đó nghe theo lời Vương Tứ Xuyên, chúng tôi quyết định vừa đi tìm Viên Hỷ Lạc và Trần Lạc Hộ vừa đi khảo sát bên dưới của cái tháp.
Lúc đó, đội phó vẫn đang còn hôn mê chưa tỉnh, chúng tôi biết tình trạng
của anh ấy lúc đó không thể chịu được lạnh, tôi nhận thấy nếu để Vương
Tử Xuyên ở lại chăm sóc đội phó thì không an tâm nên tôi bảo Mã Tại Hải ở lại, còn tôi và Vươrng Tứ Xuyên sẽ đi khảo sát. Ít người hành sự càng
nhanh.
Sắp xếp xong xuôi, chúng tôi ăn uống qua loa một chút rồi
khoác túi ngủ lên làm áo choàng, tập trung mấy cái đèn pin lại sau đó
chính thức khởi hành.