Đại Mạc Thương Lang

Chương 150 : Cuộn phim

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Ba chúng tôi ngẩn

người suốt hồi lâu, ai nấy đều cảm thấy sự việc có điều bất thường, tôi

ngồi xuống, cố ép bản thân phải bình tĩnh suy nghĩ, mọi lời giải đáp có

lẽ đều nằm trong hộp sắt này, dần dần tôi hiểu ra vấn đề.



Lẽ nào sự tình lại như vậy?



Những sự việc khó hiểu trước đây bỗng chốc trở nên thật rõ ràng, mục đính

quân Nhật xây dựng khu vực dưới lòng đất này, đồng thời vận chuyển máy

bay ném bom hạng nặng xuống đây chính là vì lòng vực sâu thẳm và rộng

mênh mông như hư vô kia.



Chúng tôi cũng không biết vì sao họ lại

tìm được nơi này, có lẽ là khi tìm kiếm nguồn dầu lửa và các mỏ than, họ đã vô tình phát hiện ra không gian rộng lớn nơi đây, cũng có thể do

hiếu kì đi khảo sát dòng sông ngầm, thì phát hiện điểm cuối của dòng

sông là một khoảng hư không hùng vĩ. Song động cơ nào không quan trọng,

rõ ràng họ rất kiên quyết muốn biết rõ, bên dưới vùng đất Trung Hoa,

trong khoảng không tối tăm giống như vũ trụ bao la kia có chứa đựng điều gì?



Và để thực hiện mục đích đó, họ đã chọn sử dụng máy bay

Shinzan, nhưng đương nhiên họ không thể dùng mắt thường để ghi lại toàn

bộ những kết quả đã quan sát được, chắc chắn trong máy bay có cài đặt

thiết bị giám sát, ví dụ như loại máy camera tân tiến chuyên biệt dành

cho máy bay chẳng hạn.



Thế nhưng, sau khi máy bay cất cánh, toàn

bộ cơ sở bên dưới mặt đất lại bị vứt bỏ vì một lí do nào đó. Không còn

người điều hành, đồng nghĩa với việc không có hoa tiêu chỉ đường nên lúc máy bay quay vòng trở lại, đã bị rơi xuống dòng sông ngầm. Nhưng do

dưới lòng sông chất đầy xác công nhân Trung Quốc, cho nên chiếc máy bay

đã không bị phá hủy hoàn toàn, có khả năng có người trong tổ bay đã bị

thương, nhưng chỉ một mình cơ trưởng bị chết, đó chính là cái xác chết

có tư thế kì quái mà chúng tôi đã nhìn thấy ở bên trong máy bay. Những

thành viên khác có thể vẫn sống sót.



Hộp đựng cuộn phim chúng tôi lấy từ cái xác vùi dưới lớp băng, nếu nói vậy thì cái xác đó khả năng

chính là xác của một thành viên đội bay. Sau khi máy bay hạ cánh, cô ta

may mắn sống sót, lấy cuộn phim mang theo, nhưng sau đó không biết tại

sao lại chết cóng bên dưới hầm lạnh này?



Phải chăng sau khi chiếc máy bay bị phá hủy, ở đó đã xảy ra sự cố gì đó. Nhóm phi công không rời đi mà lại xuống dưới con đập để chôn dấu chỗ đầu đạn gần máy ra-đa. Sau đó vì một lí do nào đó nên đã bị lạnh cóng đến chết ở nơi này.



Thế nhưng, cách người ta sắp xếp máy ra-đa và chỗ đầu đạn thật giống như

cách lý giải của Vương Tứ Xuyên, đúng là chẳng khác nào một hệ thống

bẫy.



Nguyên nhân là gì? Lẽ nào họ đã nhìn thấy thứ gì đó dưới vực sâu, hay họ cho rằng, máy bay Shinzan đã thu hút được thứ gì đó đang ẩn mình dưới vực sâu?



Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu thấy như có luồng điện chạy dọc sống lưng, khắp người chợt nổi gai ốc.



Những việc sau đó rất đơn giản, toàn bộ thành viên may mắn sống sót của phi

hành đoàn đều bị đông cứng. Mấy chục năm sau, nhóm khảo sát địa chất

chúng tôi đã phát hiện ra hang động này, cho nên chúng tôi bắt đầu công

cuộc khảo sát.



Chúng tôi không biết điều gì đã xảy ra với nhóm

khảo sát thứ nhất, giả thiết rằng nhóm này bị nội gián địch đánh lén,

thì rõ ràng tên giặc đó phải là lính Nhật, chỉ hắn ta mới biết được tất

cả cấu kết bên dưới này, cũng biết được nơi này đã bị người Trung Quốc

phát hiện ra, thế nên hắn mới trà trộn vào đội khảo sát thứ nhất, giết

chết các thành viên trong đội, đồng thời phá luôn kế hoạch khảo sát nơi

này của họ.



Nhìn những dấu vết còn sót lại nơi đây, có thể thấy

hắn đang tìm kiếm thứ gì đó, khả năng chính là cuộn phim này. Có điều

hắn không hề biết, thực ra cuộn phim đã bị đông cứng dưới lớp băng, cho

nên mặc dầu đã cất công tìm kiếm bao lâu nay, nhưng vẫn chưa tìm ra

được. Để có thêm thời gian hành động, hắn đã đẩy chúng tôi xuống dưới

hầm băng này, chắc muốn chúng tôi chết cóng, nhưng hắn đã không ngờ rằng người trong đội khảo sát thứ nhất vẫn còn sống, người đó đã dùng máy

điện báo phát ra tín hiệu cấp cứu, khiến nhóm anh Đường đã tìm ra được

vị trí của hầm băng nhờ tấm bản đồ.



Sự việc cứ như thế mà diễn

tiến. Tôi nói những suy đoán của mình cho hội Vương Tứ Xuyên nghe, ba

người có suy nghĩ đều khá giống nhau.



“Nếu như vậy thì tên đánh

lén này quả thực rất lợi hại, tâm địa hung hiểm khôn lường. Hắn quay

chúng ta như quay dế.” – Vương Tứ Xuyên nói – “Sau khi hắn đẩy chúng ta

xuống hầm băng, hắn lại còn muốn ra tay giết kẻ bị rớt khỏi đội là cậu

dưới cái hố băng. Có điều, rõ ràng người bị lạc của nhóm trước là một

phụ nữ, tại sao cậu lại có cảm giác kẻ muốn giết cậu lại là đàn ông

nhỉ?”
hộp đựng cuộn phim bọc vỏ da màu đen.



Tôi vội trèo lên tóm lấy nó, rồi nhặt một khẩu súng trường lên nhắm xuống mặt nước.



Hai đánh một, hơn nữa lại là Vương Tứ Xuyên và Mã Tại Hải, cho nên tôi

không phải tham gia, tôi chú tâm vào việc bảo vệ an toàn cho những tư

liệu quan trọng này.



Mặt nước ùng ục một hồi, tôi thấy Mã Tại Hải nổi lên một tí rồi lại ngụp xuống, tôi chĩa súng xuống nước, hai người

cuốn lấy nhau, vật lộn dưới đó, không phân biệt được ai với ai, nên tôi

không dám bóp cò.



Không biết cả hai vật lộn bao lâu, bỗng nhiên

tôi thấy im ắng, sau đó Mã Tại Hải nổi lên, bám lấy xuồng leo vào, miệng thở hổn hển.



Tôi giật mình tí nữa thì thúc khẩu súng xuống, định thần lại thấy đó là cậu ta mới dừng tay, tôi hỏi thế nào, nhưng câu ta

không trả lời, chỉ há mồm thở hổn hển, tôi nắm lấy tay cậu ta nhưng cánh tay cứ rũ ra.



Mấy giây sau, Vương Tứ Xuyên cũng trồi lên, cậu ta vốn là người khỏe mạnh nên không mất sức nhiều lắm, dù dưới nước nhưng

mắt vẫn có thể nhìn khắp bốn phía.



Bốn bề tĩnh mịch yên bình, tôi cầm đèn pin quét qua một lượt nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.



“Me kiếp, nó chạy mất rồi!”, cuối cùng Vương Tứ Xuyên bật ra tiếng chửi, “Đã lấy được cái hộp chưa?”



Tôi cầm cái hộp đựng phim giơ lên vẫy vẫy, cậu ta gật đầu rồi trèo lên

xuồng. Vương Tứ Xuyên kéo Mã Tại Hải: “Thành công đến phút chót rồi còn

để tuột mất, nhưng chúng ta góp công ngang nhau”. Nói rồi, Vương Tứ

Xuyên kéo Mã Tại Hải đứng lên.



Tôi nhìn ra phía mặt nước sông đen ngòm, biết chắc có một đôi mắt ở đâu đang theo dõi chúng tôi, tôi quay

sang xem thái độ Mã Tại Hải thế nào, rõ ràng là cậu ta muốn rời khỏi chỗ này lắm rồi, cậu ta nói: “Bây giờ định thế nào? Hay mình đi luôn?”



Nói thật sau khi nhìn thấy cái xuồng ở đây, trong đầu tôi chỉ tồn tại duy

nhất một ý nghĩ là rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, cho nên không

cần suy nghĩ, tôi lập tức gật đầu: “Thôi bỏ đi, vì sự an toàn của cuộn

phim, tôi nghĩ mình nên nghe lời Mã Tại Hải, rời khỏi đây càng nhanh

càng tốt.”



Mã Tại Hải hớn hở, bắt đầu thả sợi dây cáp ra, tôi

nhìn sang Vương Tứ Xuyên, cứ tưởng cậu ta sẽ đồng ý với quan điểm của

chúng tôi.



Nhưng không thấy cậu ấy động đậy gì.



Tự nhiên

thấy hồi hộp, tôi liếc nhìn, định hỏi cậu ta nghĩ gì? Lẽ nào Vương Tứ

Xuyên muốn đợi nhóm anh Đường? Bây giờ tình thế có biến, phải tùy cơ ứng biến chứ!



Lúc đó, tôi cũng hiểu nếu bỏ đi thế này thì đúng là

hơi vô trách nhiệm với nhóm anh Đường, thế nhưng vì một cái cớ to đùng

có trong tay đây, tôi hoàn toàn không thể kham nổi nhiều việc một lúc

được. Vương Tứ Xuyên là con người rất trượng nghĩa, tôi chỉ sợ lúc này

cậu ta lại bị nhấn chìm trong chủ nghĩa anh hùng thì chết.



Vương

Tứ Xuyên nhìn tôi, cảm giác có điều gì bất ổn, cậu ta do dự hồi lâu rồi

đáp: “Không, tôi đang nghĩ, hay là chúng ta về phòng chiếu phim trước?”



“Phòng chiếu?”, Mã Tại Hải kinh ngạc, “Về đó để làm gì?”



Vương Tứ Xuyên gõ gõ vào cái hộp: “Nếu bây giờ chúng ta giao nộp cuộn phim

cho cấp trên thì khả năng cả đời này chúng ta sẽ không thể biết nội dung của nó là gì.”



Cậu ta nhìn tôi, tôi nhìn lại cậu ta, rồi lập tức hiểu ra vấn đề.



“Cậu xem, liệu ba bốn mươi năm sau, chúng mình có hối hận sao lúc đó chẳng ở lại đây thêm vài tiếng không? Biết đâu, chỉ vài tiếng thôi, nhưng chúng ta sẽ biết được một điều ý nghĩa nhất của nhân loại thì sao?”



Phần kết



Vào giây phút đó, tôi gật đầu đồng tình với ý kiến của Vương Tứ Xuyên.



Hai tiếng sau, chúng tôi đến được phòng chiếu phim. Dưới sự giúp đỡ của Mã

Tại Hải, chúng tôi khởi động được máy chiếu phim. Cùng với sự chuyển

động của cuộn phim, trên màn hình bắt đầu hiện ra các hình ảnh.



Kì thực, đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết rằng quyết định lúc đó của

mình có đúng hay không nữa. Tôi chỉ biết rằng, rất nhiều năm sau, hễ

nghĩ đến những gì chúng tôi đã được xem lúc đó, tôi vẫn còn lạnh sống

lưng.