Đại Mạc Thương Lang
Chương 22 : Tin tình báo tuyệt mật
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Dòng chữ màu đen nổi
lên rất rõ ràng trên lớp vải trắng, mấy chữ Hán mà tôi nhận ra là một
lời cảnh báo, bộ phận kí tên là “Bộ đội công trình xây dựng tuyệt mật
đặc vụ số 7”.
Trong sát na, mấy chữ “bộ đội công trình” khiến tôi cứ ngỡ đó chính là cấp trên của mình. Người Nhật cũng dùng tiếng Hán,
cụm từ “bộ đội công trình xây dựng” tuy rất giống cấu trúc câu trong
tiếng Trung, nhưng thông thường chúng tôi thường gọi những đơn vị này là “binh đoàn xây dựng” hoặc “bộ đội công binh Nội Mông”, chứ tên gọi “bộ
đội công trình xây dựng” nghe cứ kì kì làm sao ấy, có lẽ đó là cách
người Nhật gọi bộ đội xây dựng các công trình quan trọng ở đây.
Điều khiến tôi cảm thấy có vấn đề là dòng chữ này không phải chữ in hoa chạy trên màn hình mà là chữ viết tay, giống như thể sau khi họ quay phim
xong mới dùng bút viết lên tấm phim vậy.
Dòng chữ ấy rất dài, tôi đoán chẳng biết nội dung đoạn cảnh báo ấy có phải là “Cuốn phim này
thuộc phạm trù tuyệt mật, bạn không được phép xem” hay không? Nhưng chắc chắn nó bao hàm thông tin ấy, bởi vì dòng chữ ấy chỉ được viết trên tấm phim, mà thời gian hiển thị trên màn hình còn chưa tới một giây, khi
người khác kịp ý thức được sự xuất hiện của nó, thì nó đã trôi qua rồi.
Hai chữ “tuyệt mật” khiến tôi cảm thấy khó thở, tôi chợt nhớ đến lời thề mà mình từng phát thệ, chẳng ngờ người Nhật cũng sử dụng hai từ này.
Tôi ra hiệu cho Mã Tại Hải, cậu ta lại bắt đầu chuyển động trục quay. Vài
giây sau, trên màn hình cuối cùng cũng xuất hiện hình ảnh. Chúng tôi lại nín thở theo dõi.
Những phân cảnh được chiếu liên tiếp có độ dài ngắn khác nhau, lượng tin tức chuyển tải cũng vô cùng ít ỏi, chúng tôi
xem toàn bộ cuốn phim cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ. Nhưng sau khi
chiếu xong, chẳng ai đoái hoài gì đến màn hình đã tắt im ỉm kia, mà chỉ
lặng lẽ ngồi, nỗi kinh ngạc tràn đầy trong lòng không thể diễn tả bằng
lời.
Nội dung cuốn phim đại khái có thể chia ra thành hai phần
chính. Phần đầu là những mảnh tư liệu vụn vặt, kéo dài chừng mười phút,
phần sau là toàn bộ các cảnh ghép quay được từ trên không.
Ống kính lia đến chỗ cô gái. Rõ ràng cô gái ấy cũng phát hiện mình đang bị quay phim, nên liếc mắt
nhìn về phía ống kính mấy lần, nhưng cô cũng không để ý lắm, vẫn tiếp
tục nói gì đó với viên sĩ quan.
Dung mạo cô gái không đẹp lắm,
thân hình mảnh mai và cũng mặc quân phục, ống kính quay được khuôn mặt
của cô. Khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt của cô gái, tôi đột nhiên cảm thấy
rất lạ, trong đầu vụt lóe lên một cảm giác hết sức kì quái.
Khi
tôi còn chưa kịp quan sát kĩ, thì ống kính lại lia đến căn nhà gỗ, viên
sĩ quan và cô gái đều biến mất, sau đó màn hình trở về trạng thái đen
ngòm.
Tôi cảm thấy có gì đó bất thường, vừa định bảo Mã Tại Hải
tua lại phân cảnh khi nãy, thì màn hình đã sáng trở lại, tôi nhìn thấy
những hình thù quái lạ xuất hiện trên màn hình. Hình vẽ ấy tạm thời át
đi cảm giác kì lạ nảy sinh trong lòng tôi khi nhìn thấy cô gái qua thước phim.
Đó là một khối quang cầu, to như chậu rửa mặt, phía trong khối cầu sáng rực ấy hình như có vật gì đang chuyển động.
Tôi không rõ đó là thứ gì, lẽ nào là mặt trăng? Nhưng nhìn kĩ lại hình thù
của nó thì biết là không phải, khối quang cầu này quá tròn, ngay cả
trăng đêm rằm trung thu cũng không thể tròn được như thế.
Lẽ nào
đó là cảnh tượng dưới vực sâu? Tôi hồi hộp tự hỏi, không biết đó là thứ
gì? Dưới vực sâu làm sao lại tồn tại một khối quang cầu giống như mặt
trăng vậy nhỉ?