Đại Mạc Thương Lang
Chương 210 : Uy hiếp trong con đập
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Bởi lo Viên Hỷ Lạc lại chạy trốn, nên chúng tôi phải áp giải cô ấy.
Tuy tôi hơi tò mò không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây, nhưng nhìn bộ dạng của Trần Lạc Hộ thì cũng đủ hiểu mọi thứ đang diễn ra tại nơi
này vô cùng ma quái, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ của anh ta.
Không biết khi nào Trần Lạc Hộ sẽ đột ngột xuất hiện và tấn công chúng tôi,
nên chúng tôi chỉ có thể đề cao cảnh giác hơn nữa. Tôi nhìn Viên Hỷ Lạc, hy vọng cô ấy có thể nói ra gợi ý gì đó, trong khi ấy, Vương Tứ Xuyên
đi đầu mở đường tìm lối trong khu vực này.
Suốt chặng đường đi về phía trước, các thông đạo giao nhau chằng chịt, lần này tôi quan sát
rất cẩn thận và nhanh chóng phát hiện nơi này rất khác so với những nơi
khác trong con đập.
Khắp trên tường đều có những vết tích không
thể hình dung được, trước đây chúng tôi nhìn thấy xi măng ở bên ngoài
đều ngả màu vàng, nhưng trên tường xi măng ở đây lại có những vệt màu
đen.
Những vệt màu đen này rất lạ, không phải máu, cũng không
phải sơn, mà cơ hồ nó trào từ trong tường ra vậy. Dưới ánh sáng của đèn
pin, bức tường trông loang lổ đến thảm hại, như thể con đập bắt đầu rữa
ra từ đây vậy.
Vừa đi vừa nghĩ, bốn bề lặng phắc khiến tôi rợn tóc gáy, mãi đến khi đi đến ngã rẽ, Viên Hỷ Lạc bỗng dưng không chịu đi nữa.
Tôi đẩy cô ấy, cô ấy cũng không nhúc nhích, mà nhìn sang lối vào của một đầu đường khác, trong đó tối om.
“Đi hướng này sao?” - Vương Tứ Xuyên hỏi, Viên Hỷ Lạc không trả lời, tôi và Vương Tứ Xuyên nhìn nhau, rồi đẩy cô ấy đi theo con đường mà cô ấy vừa
nhìn, thì thấy cô ấy không giãy ra nữa.
Tôi mừng thầm, liếc nhìn Vương Tứ Xuyên rồi cả hội bước vào lối vào này.
Mới đi chưa được bao lâu thì chúng tôi phát hiện bên trong ẩm ướt hơn bên
ngoài rất nhiều, chỗ nào cũng lõng bõng nước, bước nông bước sâu, khắp
tường đều xuất hiện vết loang lổ của một loại nấm độc màu đen, mùi mốc
bốc lên rất nhức mũi. Chúng tôi tiếp tục đi vào trong thì phát hiện nước tù càng lúc càng sâu thêm, nhưng mực nước vẫn chưa cao tới bắp chân,
nước vốn đã đục ngầu, nay khi chúng tôi lội qua trông lại càng bẩn hơn
vì những vật lắng dưới tầng đáy đều bị sự di chuyển của chúng tôi khuấy
lên.
nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt tôi, tôi vội vàng trấn tĩnh lại, dẹp
bỏ mọi tạp niệm rồi mới kéo cô ấy đứng dậy.
Có lẽ vì giọng điệu
của tôi, nên cô ấy dần dần bình tĩnh lại, hơi thở cũng điều hòa hơn và
ngơ ngác nhìn tôi, tôi nhìn lại cô ấy, gật đầu và nói: “Hãy tin tôi!”
Cuối cùng, tôi cũng thấy bờ vai của cô ấy thả lỏng hơn, tôi kéo cô ấy ra khỏi giường, dùng mắt ra hiệu cho Vương Tứ Xuyên.
Vương Tứ Xuyên và Mã Tại Hải vác ba lô lên vai, yên lặng không nói gì, lặng lẽ đi về phía hành lang ngoài căn phòng.
Viên Hỷ Lạc không hề phản kháng, nhưng tôi vẫn không dám lơ là. Đi đến cửa
phòng, tôi cảm thấy rõ ràng tay cô ấy đang run lẩy bẩy. Tôi nắm chặt
cánh tay, khích lệ cô ấy, nhưng đúng lúc này, hành lang đang tối mịt
bỗng có ánh đèn lóe lên, sau đó, một ngọn đèn màu xanh đục vụt sáng.
Dường như các thiết bị điện trong con đập cuối cùng cũng phục hồi như cũ. Xem ra, gã đặc vụ đã phát hiện chúng tôi mất tích.
Các ngọn đèn chưa bị hỏng ở hành lang lần lượt bừng sáng, nhưng số lượng
rất ít ỏi, hành lang chỗ sáng chỗ tối nom vô cùng quái dị, những nơi
được chiếu sáng bị bao trùm bởi bốn bề bóng tối hư vô, chúng trở thành
từng trạm nghỉ tồn tại cô đơn trong bóng đêm vô tận.
Đúng là may
mắn, chúng tôi đỡ phải mò mẫm trong tối tăm, hội tôi lần lượt tắt hết
đèn pin, lúc này tôi nhận ra tay của Viên Hỷ Lạc bắt đầu run lên bần
bật, tôi kiên định nắm chặt tay cô ấy, định truyền cho cô ấy chút lòng
tự tin, nhưng trong chớp mắt, cô ấy đã giằng tay ra khỏi tôi và chạy tọt vào phòng, chúng tôi đuổi theo, phát hiện cô ấy lại rúm ró ngồi trong
góc như khi nãy.
Tôi rầu cả người, nhìn sang Vương Tứ Xuyên, cậu
ta tức điên, cầm dây thừng định trói cô ấy lại, tôi cũng thấy hết cách,
đành lại gần giúp cậu ta một tay, đang định làm thì nghe thấy Viên Hỷ
Lạc lẩm bẩm một mình.
Ban đầu tôi cứ ngỡ cô ấy tụng kinh, nhưng
nghe kĩ, mới phát hiện cô ấy đang không ngừng lặp đi lặp lại một câu:
“Tắt đèn, tắt đèn. Trong bóng có ma, trong bóng có ma!”