Đại Mạc Thương Lang

Chương 213 : Bóng “ma”

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Vương Tứ Xuyên thấy cảnh tượng ấy, cậu ta lập tức tụng mấy câu kinh của dân tộc Mông Cổ, rồi siết chặt cây gậy sắt trong tay.



Tôi liếc nhìn mặt đất, thấy nghi ngờ ban nãy không đúng vì tôi vẫn nhìn

thấy chiếc bóng mờ nhạt của mình in trên mặt đất dưới ánh đèn. Điều đó

chứng tỏ bóng của chúng tôi không hề bò từ trên tường xuống.



Thứ

đang đứng nơi lối ra thông đạo kia chắc chắn không phải bóng của tôi,

nhưng dù nhìn thế nào thì dáng dấp khòng khòng kia cực kì giống với

những chiếc bóng in trên tường khi trước.



Chỉ cần không phải ma

thì những thứ khác đều không thể làm tôi sợ hãi. Trong cuộc đời, tôi đã

nhìn thấy vô số dã thú, chuyện lạ và cả người đi ra từ lòng đất, chỉ cần là vật thể tồn tại thực thì với tôi chỉ là chuyện vặt.



Mấy người chúng tôi âm thầm ra hiệu bằng mắt cho nhau, rồi cùng tiến lại gần bốn

bóng đen kia bởi chúng đang chìm lấp trong bóng tối nơi lối ra. Vương Tứ Xuyên bật đèn pin soi về phía chúng.



Lúc ánh đèn chiếu tới đó, thì mọi người đều dừng bước.



Chúng tôi thấy phía đó chẳng có thứ gì cả, mấy bóng đen kia đột nhiên biến mất không tăm tích.



Vương Tứ Xuyên dịch chuyển đèn pin sang chỗ khác, thì bốn bóng đen lập tức

lại xuất hiện và đứng sừng sững ở đó, chiếu đèn vào chúng, thì bóng đen

lại mất, chỉ còn lại cửa thông đạo tối om.



Chúng tôi nhìn nhau, Mã Tại Hải vừa run vừa nói: “Đúng là ma thật!”



Tôi liếc sang Viên Hỷ Lạc, thì phát hiện cô ấy không hề nhìn vào mấy bóng

đen, mà ánh mắt hướng về phía ánh đèn chói mắt ở trên đầu, cô ấy đang

run rẩy. Trong thoáng chốc, mồ hôi lạnh trên người tôi lại vã ra như

tắm, nếu không phải ở đây đang sáng trưng, thì e rằng tôi đã co cẳng bỏ

chạy từ lâu rồi.



“Cậu có đấng trường sinh phù hộ, hay cậu vào kia xem thử thế nào!” - Tôi dụ Vương Tứ Xuyên.



“Cậu lúc nào cũng được Karl Marx phù hộ, chứ tớ lâu lắm chưa liên lạc lại với đấng trường sinh.” - Vương Tứ Xuyên chối ngay.



Tôi lườm cậu ta một cái, lẩm bẩm chửi cậu ta là đồ vô dụng, nghĩ đến tư

tưởng chủ nghĩa duy vật, tôi liền nhẩm lại mấy câu khẩu hiệu để mình

thấy vững dạ hơn, rồi quay sang Vương Tứ Xuyên bảo: “Tôi đi xem thử, cậu ở đây soi đèn cho tôi!”, vừa cầm lấy cây gậy sắt cậu ta đưa, tôi vừa đi thẳng đến lối ra của thông đạo, bởi tôi tin chắc, vật thể đó không phải bóng ma, ở đây chắc chắn phải ẩn chứa uẩn khúc gì.
Tôi chạy một mạch đến chỗ của Vương Tứ Xuyên mới dám thở, vừa chỉ vào dãy đèn phía trên cao vừa hổn hển nói: “Trong không khí có

độc!”



Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng tay mình chỉ, vừa nhìn một

cái thì nửa câu còn lại bị tắc nghẹn lại trong cổ họng, tôi thấy luồng

khí bốc hơi xung quanh ánh đèn, toàn bộ khu vực phía trên nơi ánh đèn

đang chiếu đều đang uốn éo thành những hình thù vô cùng yêu dị.



Mọi người đều trông thấy, Vương Tứ Xuyên ngây người ra nhìn, rồi ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì thế này?”



Tôi lắc đầu, Viên Hỷ Lạc đứng bên cạnh cứ dán mắt vào những hình thù bị bẻ

cong một cách kì lạ kia và không ngừng run rẩy, tôi huơ tay xua không

khí bốn bề xung quanh, thì phát hiện dường như thể khí kia đã lan tỏa mù mịt khắp không gian.



Mã Tại Hải bóp chặt cổ họng, tôi cảm thấy cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội hơn.



“Mẹ kiếp! Lẽ nào đây là phòng khí độc?” - Vương Tứ Xuyên hốt hoảng thốt

lên, xem ra cậu ta vẫn chưa bị ảnh hưởng, có điều cậu ta cũng vội vàng

bịt miệng lại.



“Làm sao bây giờ?”, tôi nhớ đến Trần Lạc Hộ và

không muốn mình điên khùng giống như cậu ta, “Thể khí này có khả năng

sát thương não bộ và thần kinh, chúng ta sẽ hóa điên, thậm chí tử vong

tại chỗ.”



Vương Tứ Xuyên lấy tay che miệng, liếc sang Viên Hỷ

Lạc, lúc này Viên Hỷ Lạc đang nhìn về phía thông đạo mà chúng tôi đã

chạy ra khi nãy.



“Trạm lánh nạn!” - Vương Tứ Xuyên bật kêu thành

tiếng - “Khi nãy cô ấy nhất định không chịu rời khỏi gian phòng kia, bởi vì nó chính là nơi lánh nạn của cô ấy, ở đó nhất định sẽ an toàn.”



Vương Tứ Xuyên lập tức cởi trói cho Viên Hỷ Lạc, sau đó lùi lại mấy bước, cậu ta còn bảo chúng tôi lùi lại sau. Chúng tôi cùng nhìn chằm chằm vào

Viên Hỷ Lạc, vừa được cởi trói, cô ấy lập tức chạy vụt vào trong thông

đạo.



Tôi liền hiểu ý đồ của Vương Tứ Xuyên. Viên Hỷ Lạc rất thông thuộc nơi này, nhất định cô ấy sẽ biết con đường ngắn nhất dẫn đến

“trạm lánh nạn”.



Chúng tôi lập tức đuổi theo sau.