Đại Mạc Thương Lang

Chương 215 : “Trạm lánh nạn”

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Viên Hỷ Lạc chúi đầu

xuống nước sâu, gột rửa mắt mũi tai miệng bằng thứ nước tù bẩn thỉu, tôi cũng bắt chước làm theo, quả nhiên vài phút sau tôi nhận thấy âm thanh

quái lạ trong tai tôi hoàn toàn biến mất, cảm giác đau đớn cũng dịu hẳn.



Không dám chậm trễ, tôi tiếp tục nhìn Viên Hỷ Lạc, không biết sau đó cô ấy

còn phải làm gì nữa, chẳng ngờ tôi thấy cô ấy bắt đầu cởi quần áo trên

người mình ném xuống nước.



Tôi trố mắt kinh ngạc, chưa bao giờ

tôi nhìn thấy cơ thể của con gái, trước mắt tôi như lấp lánh ánh sáng

trắng, thân thể trắng trẻo ngọc ngà khiến tôi ngây người.



Tôi sững sờ đứng đó, toàn thân cứng đờ.



Tôi không thể hình dung về mọi thứ đang diễn ra trước mắt, Viên Hỷ Lạc là

một cô gái có vóc người đầy đặn, cao ráo và rất thu hút người khác phái, làn da mịn màng trắng như ngọc mỡ dê, các đường cong trên cơ thể tròn

trịa, khiến mắt tôi không thể rời đi chỗ khác.



Nếu cô ấy không

đẩy tôi ngã xuống nước, có lẽ tôi còn tiếp tục ngây ngô ngắm mãi, nhưng

làn nước lạnh sặc vào mũi, đã kéo lý trí tôi trở về, tôi vô thức lồm

ngồm bò dậy thì lại thấy cô ấy đến giật giật áo tôi.



Tôi hiểu ý

tốt của Viên Hỷ Lạc, nên cũng cởi quần áo lau người giống cô ấy, sau khi lau rửa một lát, tôi lập tức phát hiện quần áo ngấm nước trở nên trơn

nhuồi nhuội, rõ ràng bề mặt vải đã vô tình bị dính rất nhiều hạt siêu

nhỏ của chất độc, tôi sờ da mình cũng thấy có hiện tượng tương tự, liền

vội vàng kì cọ cho thật sạch.



Tôi chà sát cho đến khi da đỏ ửng

lên mới ngừng lại, Viên Hỷ Lạc đã ngồi thu lu trên giường, cô ấy ôm quần áo trong tay cố gắng che chắn một phần cơ thể, nhưng đôi vai trần và

những đường cong đầy mê hoặc để lộ ra vẫn đủ sức khiến đầu óc tôi mụ

mẫm.



Bầu không khí tràn đầy ngượng ngùng, tôi đành bắt chước cô ấy, thấm ướt quần áo và che bộ phận nhạy cảm của mình.



Cảm giác này thực sự khó chịu, quần áo lạnh buốt dính sát vào người khiến

tôi dần bình tĩnh trở lại. Lúc ấy, mọi nơi trên cơ thể tôi bắt đầu rệu

rã, tôi gượng chút sức lực cuối cùng bò lên giường, rồi nằm im bất động.



Chẳng bao lâu sau, tôi liền mất hết tri giác. Cơn đau đầu dữ dội và cảm giác ù tai đánh thức tôi dậy, trở mình một cái tôi lại mất tri giác, vòng quay luẩn quẩn hết thức lại ngủ, hết ngủ lại thức cứ luân phiên hết lần này

đến lần khác, tôi biết mình chỉ có thể tuân theo trời. Lúc trước, tôi

hít phải khí độc và cả thể khí lan tỏa dưới ánh đèn nhiều hơn Viên Hỷ

Lạc nên giờ chẳng rõ mình có thể gắng gượng vượt qua nổi không.



Lúc này, tôi lại nghĩ đến thân thể của Viên Hỷ Lạc, đôi gò bồng đảo căng
lại nảy sinh tình cảm nam nữ, tôi phải vã nước lạnh lên đầu, ép buộc bản thần tranh thủ thời gian tiếp tục nghiên cứu bản đồ kết cấu mặt bằng,

nhưng nhìn mãi mà vẫn chẳng phân biệt được nơi nào vào nơi nào, giá có

Mã Tại Hải ở đây thì tốt biết bao, đúng là “cách một chấn song mà như

cách cả thiên thu”.



Tôi lục lọi mọi hồi ức trong đầu, cố gắng nhớ lại những kiến thức mà mọi người từng bàn bạc với nhau trước đây, xem

có mở ra được gợi ý gì không.



Ngẫm nghĩ hồi lâu, điều duy nhất

tôi có thể nhớ đến chính là chiếc ăng ten mà anh Đường nói với tôi, anh

bảo: nét liền màu đen thể hiện đường dây điện, còn nét đứt thể hiện dây

ăng ten. Tôi lần theo đường dây màu đen trên bản đồ, bỗng nhiên nhìn

thấy một thứ khiến tim tôi đập thình thịch.



Lẽ nào họ đã khiến đèn tắt bằng cách này sao?



Sở dĩ đèn có thể sáng là vì trong đường dây có điện, cách đơn giản nhất khiến điện bị tắt là cắt đứt nguồn điện.



Nhưng những đường dây ngầm ở đây đều nằm trong tường xi măng, nếu bọn Nhật áp dụng phương thức mắc nối tiếp song song, thì chúng tôi không có cách

nào khiến cả khu vực này mất điện bằng việc phá hoại mấy cái bóng đèn ở

đây, nhưng ở đây chắc chắn phải có một sợi dây nguồn, chỉ cần cắt đứt

sợi dây đó thì mọi việc thành công.



Tôi lần theo nét vẽ màu đen

trên bản đồ, sau khi nhìn từng đường một, tôi không chỉ phát hiện ra vị

trí của dây nguồn, mà còn phát hiện một căn phòng trong khu vực này được lắp cầu dao, gần như tất cả đường dây đều được kéo ra từ căn phòng đó.



Nhưng khi khoanh vị trí của gian phòng đó lại thì tôi lại thất vọng tràn trề, bất kể đó là căn phòng nào thì khi đến được đó thì tôi cũng chết chắc,

bởi sau khi tôi ngắt nguồn điện thì không thể mò mẫm trong bóng tối mà

kịp thời trở về đây.



Tôi gấp tấm bản đồ lại, biết rằng trò này

chẳng có ích lợi gì với mình, nhưng nếu vậy thì tôi cơ hồ không còn cách nào có thể hoàn thành nhiệm vụ được nữa, chúng tôi sẽ chết đói ở đây,

không những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn phải chờ đón một cái chết

bi thảm nhất.



Nhiệm vụ ư?



Đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, lập tức đưa tay sờ phía sau, tôi chợt nhớ cuộn phim nằm trên người Vương Tứ Xuyên.



Chết rồi! Tôi hít ngược một hơi lạnh, rồi nghĩ đến mặt tiêu cực của sự việc.



Không đúng, thế cũng chưa hẳn là tồi tệ, việc cuốn phim đó không ở chỗ tôi có khi lại là cơ hội cuối cùng giúp tôi thoát khỏi nơi này cũng chưa biết

chừng.