Đại Mạc Thương Lang

Chương 18 : Một xác chết

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Đội phó cũng cởi quần áo nhảy xuống nước, ba người lặn qua lặn lại khiến mặt nước bị khuấy

động liên tục, Vương Tứ Xuyên tính tình nóng vội, cậu ta cũng sốt sắng

cởi phăng áo, để lộ ra thân hình đen bóng tráng kiện để định nhảy xuống

giúp. Nhưng tôi đã ngăn cậu ta anh lại, ba người là đủ rồi, lại có đội

phó đích thân xuống thì chắc sẽ giải quyết xong thôi.



Bên dưới

dòng nước bị khuấy động dữ dội, tấm lưới mắc vào xuồng của chúng tôi

liên tục bị giật khiến chiếc xuồng không ngừng chòng chành, chúng tôi ở

trên đều cố gắng bám thật chắc để giữ thăng bằng. Lát sau, đội phó ngoi

lên, tay kéo một vật màu xanh, tiếp đó, hai cậu lính kia cũng ngoi lên,

ba người dùng sức vừa rung vừa lắc khiến mặt nước bị khuấy động thành

hình vòng tròn xoáy, rồi một vật có hình thù giống như cái bao tải từ

dưới nước nổi lên. Vì xuồng chúng tôi ở gần chỗ của đội phó nhất nên vật này được quẳng ngay lên xuồng của chúng tôi, những tia nước cũng theo

đó bắn tung tóe đầy mặt chúng tôi.



Chúng tôi đều giật mình kinh

hãi, ban đầu ai cũng tưởng đó là một xác chết, nhưng khi bình tĩnh xem

xét cẩn thận mới thấy là không phải, hóa ra đó chỉ là một chiếc bao tải

có màu xanh thẫm đã bị phân hủy, vỏ ngoài bị những chiếc đinh móc của

tấm lưới sắt móc thủng mấy chỗ, bên trong nó toàn là các cuộn lưới sắt,

khi căng ra thì mặt sau của nó rất giống một cái xác chết trương, có lẽ

vì thế mà mới có sự nhầm lẫn vừa rồi. Cái bao tải nhìn đáng sợ, thò tay

sờ thử, thấy nước đục rỉ sét chảy ra thì có thể đoán được nó đã nằm dưới đó rất lâu rồi. Trọng lượng của nó rất nặng, vừa bỏ lên xuồng đã làm

đuôi xuồng bị bẩy ngược lên.



Trần Lạc Hộ nhát gan, cậu ta sợ đến

mức giật nảy người về đằng sau, suýt chút nữa thì rơi ra khỏi xuồng, may mà có Vương Tứ Xuyên nhanh tay kéo lại. Ba người vừa nhảy xuống nước

leo lên thuyền thở hồng hộc, đội phó chau mày nhìn cái tải, rồi phát vào hai cậu lính vừa nhảy xuống mỗi người một phát, mắng: “Mắt với mũi các

cậu để đi đâu hả? Xác chết, xác chết mà như thế này sao?”



Hai cậu lính kia ngượng nghịu, chỉ biết lắc đầu. Sau đó, hai cậu lại bị giục

xuống nước tiếp tục nhổ lưới sắt. Lúc này, đội phó cảm thấy xấu hổ, anh

ta quay sang chúng tôi giãi bày: “Hai cậu ấy là lính mới vào, nhát gan
sông ngầm giống như bức bích họa phức tạp, kì quái, đâu đâu cũng thấy

các măng đá từ bên dưới chĩa lên, hoặc nhũ đá bên trên trần thả xuống,

giống như một rừng răng nanh. Trên đỉnh động xuất hiện những chiếc cầu

đá vắt từ bên này sang bên kia, hoặc có chỗ, những phiến đã hướng thẳng

xuống sát đầu, khiến chúng tôi phải khom người mới chui qua được. Cảnh

sắc được kiến tạo qua hàng triệu năm mà không có một chứng nhân cứ dần

dần hiện ra trước mắt chúng tôi, tôi thấy mình như đang đi trong lòng

một bộ hai cốt của một con quái thú khổng lồ, vừa sợ hãi lại vừa thích

thú. Năm 1962, trong nước có xuất bản một cuốn tiểu thuyết tên là “Thám

hiểm lòng đất”, cũng từng miêu ta những cảnh như thế này.



Thế

nhưng, chỉ một lúc sau, những suy luận của chúng tôi bất ngờ gặp phải

một “chướng ngại vật”. Sau khi chèo qua một bãi đá ngầm rộng lớn, chúng

tôi bỗng thấy trước mặt hiện lên một khối đá sừng sững chặn ngay giữa

dòng nước, nước sông bị khối đá này chặn lại nên không thể xuôi dòng,

dòng nước lúc này đang chảy quanh khối đá, còn thuyền của chúng tôi thì

bị mắc kẹt ngay ở khe nứt của khối đá.



“Do các nhũ đá sụp xuống đây mà”, Bùi Thành cầm đèn pin soi lên, “Chỗ đá này là nhũ thạch ở trên đỉnh rơi xuống.”



“Ai mà chẳng biết”, Vương Tứ Xuyên trả lời, “Bà nó chứ, ai khỏe leo lên xem thử cái!”



Khi chúng tôi leo lên một tảng đá để xem xét thì trông thấy một cảnh không

thể tưởng tượng nổi, phía trước mặt chúng tôi là một bãi đá hỗn loạn,

làm tắc dòng sông này, dòng nước phải chảy lượn quanh bãi đá hỗn tạp này rồi mới xuôi đi.



Bãi đã rất lộn xộn, không theo quy tắc nào, hòn to thì bằng cả khoang lái của xe tải, hòn bé thì chỉ bằng nắm tay, nằm

lổn nhổn, lộn xộn. Nhưng ở giữa là thứ mà chúng tôi vừa mới vớt lên khi

trước, chúng ở khắp mọi nơi, có nhiều bao tải đã bị mủn rách, giữa đám

dây kẽm gai là những bộ xương bị bó chặt, đủ mọi tư thế cong queo, cảnh

tượng trước mắt khiến chúng tôi có cảm giác như mình đang rơi xuống chín tầng địa ngục.