Đại Năng Giả

Chương 14 : Vô đề

Ngày đăng: 12:10 30/04/20


"Ca ca ngoan uống thuốc xong muội cho ca kẹo hồ lô." Ân Cửu U dỗ trẻ con.



"Hai cây..." Ân Thập Cửu bày ra vẻ cò kè mặc cả.



"Hảo, thành giao." Trong tay Ân Cửu U xuất hiện hai cây kẹo hồ lô, Ân Thập Cửu câm lặng không nói, đáng lẽ hắn phải nói ba cây mới đúng.



Mà dù Ân Thập Cửu có yêu cầu bao nhiêu kẹo thì Ân Cửu U đều có thể xuất ra cho hắn, vì nàng mua cả sạp kẹo hồ lô hơn ba mươi cây.



Uống thuốc xong, Ân Thập Cửu ngoan ngoãn ăn kẹo rồi đi nghỉ ngơi, Ân Cửu U đi ra bên ngoài, nhìn địa hình xung quanh căn nhà.



Nơi này rất tốt, gia viên rộng lớn, nhà đủ để bốn năm người ở, không xa hoa nhưng cũng không cũ kĩ, vừa cách biệt thế gian nhộn nhịp vừa yên bình tại rừng núi.



Trong đầu Ân Cửu U xuất hiện một ý tưởng, mua mảnh đất này, lập trận pháp làm nhà riêng của Ân Thập Cửu cùng nàng.



"Chủ nhân..." Mặc ở trong nhà đi ra, nhìn Ân Cửu U thẩn thơ nhìn phong cảnh đến nhập tâm.



"Có chuyện gì?" Ân Cửu U hỏi.



"Ngài nên mặc thêm áo vào, ban đêm trời lạnh..." Mặc đáp.



Hiện tại Ân Cửu U mới nhìn Mặc rõ ràng, thân hình hắn gầy gò, đôi mắt lưu ly màu hổ phách bị vẫn đục bởi cuộc sống, quần áo rách rưới so với nàng còn giống khất cái hơn.



"Ta cũng đang định vào nhà, ngươi vào nghỉ ngơi đi." Nàng cười nhạt nói.



Đến gần Mặc, linh khí thân quen thoáng lướt qua đôi mắt Ân Cửu U, nàng bất ngờ nhìn Mặc, chợt hỏi, "Ngươi có tu luyện?"



Mặc giật mình, cúi đầu không nói, Ân Cửu U biết rõ, nàng hỏi hắn, "Ngươi có muốn lấy lại tu vi vốn có hay không?"
Mặc giật mình, cúi đầu không nói, Ân Cửu U biết rõ, nàng hỏi hắn, "Ngươi có muốn lấy lại tu vi vốn có hay không?"



"Có thể sao?" Mặc trợn tròn đôi mắt kinh ngạc.



"Có thể." Ân Cửu U khẳng định.



"Nhưng..." Ta không có gì để đổi với người. Câu cuối cùng hắn nghĩ vẫn nên nuốt lại vào bụng, hiện tại hắn là nô lệ, có gì để bàn bạc với người khác, huống chi người trước mặt này còn giữ khế ước nô lệ của hắn trong tay.



"Ngươi không cần lo về cái giá, ta không bắt ngươi đi lệch với chính đạo của ngươi, ta chỉ muốn ngươi lập lời thề sẽ bảo hộ ta cùng ca ca, vô thương vô hại vậy là đủ."



Mặc yên lặng một lúc rồi ngẩn lên nhìn Ân Cửu U, đôi con ngươi hổ phách sáng lên cùng ánh trăng so tài, "Hảo. Ta là do chính hai người mang về, cũng là do hai người ban cho ta cuộc sống mới, cuộc sống này của ta là dùng để phục vụ cho hai vị chủ nhân."



Nàng cười khẽ, chạm đến đan điền Mặc, nhỏ giọng nói với hắn, "Đừng chống cự."



Linh lực thâm nhập vào bên trong, dò xét đan điền hắn một trận rồi thu tay về.



"Hiện tại ta không thể giúp ngươi được a. Linh lực ngươi bị phong ấn bởi Vương Quân Trận Pháp Sư. Thực lực của ta bây giờ cao nhất chỉ phá được Thất Tinh phong ấn, còn Vương Quân..." Nàng không nói câu cuối cùng, nhưng Mặc vẫn hiểu rõ.



"Ta có thể chờ." Dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng hắn vẫn đặt hy vọng vào đó.



"Chỉ mong ngươi đừng chết quá sớm." Ân Cửu U vỗ vỗ vai Mặc.



Nếu là bình thường Mặc sẽ không có cảm giác gì nhưng tình cảnh này có chút...



Ân Cửu U thấp hơn hắn một cái đầu, so ra giống với tiểu muội nhà hắn hơn là đồng lứa...




Bị người thấp hơn mình, nhỏ tuổi hơn mình đi an ủi bản thân tựa như có cảm giác ngứa trong lòng muốn đánh ai đó.



Ngày mai nàng còn phải tham gia Luyện Dược Sư nhị tinh, hiện tại nên đi ngủ thì hơn.



Nói là đi ngủ thực chất Ân Cửu U vào phòng tu luyện, tìm cách đột phá đến Võ Đồ cấp 9, chỉ khi đến Võ Đồ cấp 9 nàng mới tu luyện được môn bí tịch Thập Lưu Ly từng nói.



Nếu không lầm thì thứ đó có một chữ "Nghịch", Thập Lưu Ly cũng gọi môn bí tịch đó là nghịch tu dành cho nghịch tu giả.



Cùng với võ giả thông thường tu luyện không khác nhau, mới bước vào Võ Đồ cũng phải tu luyện từ cấp 1 đến cấp 9, khi đến cấp 9 thì nghịch tu sẽ dùng bí thuật tấn cấp Võ Đồ cấp 10 rồi mới bước vào Võ Nguyên cảnh.



Võ giả thông thường chia ra bốn cấp nhỏ từ Võ Nguyên đến Hóa Hải là hạ, trung, hậu và đỉnh phong.



Còn nghịch tu thì có đến năm cấp bậc tương tự như võ giả thông thường là hạ, trung, hậu và đỉnh phong nhưng ở cuối còn có thêm một cấp bậc khác gọi cực hạn.



Từ Hóa Hải trở đi sẽ có thêm điểm cách khác biệt.



Nhiều ngày tu luyện qua, Ân Cửu U đã biết lý do bản thân dừng ở Võ Đồ cấp 7 không tiến đến bốn năm vì thể mạch thân thể này.



Người khác muốn cải tạo thân thể đạt đến đỉnh cao để trên đường tu luyện thuận lợi cần đến thiên địa linh bảo bồi bổ cơ thể.



Mà thân thể Ân Cửu U lại dùng linh khí tích góp qua năm tháng, cải tạo thiên mạch cho con đường tu luyện sau này, muốn nhanh chóng thăng cấp chỉ có thể hơn người khác điên cuồng hấp thu linh khí cho đủ cải tạo thiên mạch, tiến cấp 8, còn nếu chậm chạp thì ít nhất cũng mất đến mười mấy năm mới xong.



May mà cơ thể này nghe lời phụ mẫu vẫn luôn cố gắng tu luyện mỗi ngày, ngày cải tạo thiên mạch hoàn tất không còn quá xa nữa, khi đó chỉ mất chưa đến một tháng thời gian nàng đã tiến cấp Võ Nguyên dễ như trở bàn tay.



Đó là do Ân Cửu U nghĩ tới, nhưng sự thật, Ân Cửu U có một thể mạch lúc đầu tương tự với Thiên Mạch Chi Thể càng về sau càng lộ ra điểm khác biệt, lúc đó nàng mới biết bản thân mang một sát thể.



Phá giải phong ấn cho Mặc cũng nhanh chóng hơn.



Vì mãi mê tu luyện nên Ân Cửu U không biết rằng, ngoài kia ca ca nàng đang chỉnh người.



"A Mặc, ngươi cùng U Nhi nói gì vậy a?" Ân Thập Cửu vẫn như ngày nào, vẫn nở nụ cười ngốc manh nói chuyện với người.



Mà khi Mặc nhìn đến nụ cười này chỉ thấy ớn lạnh, da lông đều muốn dựng đứng cả lên.