Đại Năng Giả

Chương 35 : Thật thật giả giả

Ngày đăng: 12:10 30/04/20


Lời chúc thứ 5 của ta đến AgustD-93 sinh thần vui vẻ, cầu mong cho kết quả thi của nàng tốt đẹp.



Hình như ta thấy nàng mập lên.



_________________



Tiểu U Nhi, phải chi muội cứ luôn như hiện tại, yếu ớt, nhược nhược sống sót... Nhưng đáng tiếc.



"Vương tử đại nhân..." Ân Cửu U nhìn Thập Cửu thất thần trầm tư, khẽ giọng gọi hắn.



"Ân?" Ân Thập Cửu thoát khỏi suy nghĩ hỏi.



"Ca không cảm thấy gì sao?" Nàng hỏi.



"Không, ca thấy rất khỏe nha." Nói rồi hắn chạy quanh dược viên ba vòng quay lại đến trước mặt Cửu U thể hiện bản thân còn rất sung sức.



"Muội thấy ghen tỵ với ca." Nàng cười khổ.



"Hắc hắc, ca ca chỉ qua là dùng biện pháp này trước muội đến mấy năm mà thôi." Hắn cười hì hì đáp.



"Mấy năm?" Ân Cửu U cau mi hỏi.



"Ân..." Hắn nói gì sai sao? Chẳng lẽ muội ấy không biết hắn đã uống độc dược liên tục năm năm?



"Từ khi nào?"



"Năm bảy năm rồi đi..."




Ân Cửu U đang muốn giáo huấn người, "....." Ngươi lớn, ngươi có quyền, ngươi là ca ca... Ta nghe.



"Vương tử đại nhân." nàng thấp giọng gọi.



Ân Thập Cửu gật gật, cười tủm tỉm, "Thế này mới đúng."



Ân Cửu U, "......." Giờ nàng mới biết ca ca nhà nàng còn có bộ mặt này.



Hiện tại Ân Thập Cửu mới tiếp thu những gì Ân Cửu U nói, nàng hình như nói hắn chỉ giả ngốc...



"Sao muội biết ta giả ngốc mà không phải ngốc thật?" Ân Thập Cửu nghi ngờ.



"Từ khi muội cho ca uống thuốc trước đó một ngày." Ân Cửu U đạm bạc đáp.



Uống thuốc trước một ngày... Hắn không nhớ, khi đó hai người mới thuê nhà nha.



"Muội bắt mạch cho vương tử đại nhân sau hỏi ca những gốc dược trong vườn là ai trồng ca trả lời lưu loát, tiếp đến đi hội chợ nô lệ ca nói chuyện vô cùng lưu loát, biết tranh giành, biết nghĩ xa đến chân trời góc biển nào đó, từ đó muội biết được ca giả ngốc. Muội không phải chưa từng gặp qua ngốc tử, nói năng lộn xộn, ngu đần nghe lời, người ta nói gì thì theo lời phía sau đáp lại, ca thì không có, còn có tư duy riêng, dĩ nhiên không phải ngốc tử có thể làm được. Huống hồ... Thuốc muội cho ca uống là để ca không thể giả ngốc nữa, thuốc đó làm cho tâm trí ca thanh minh, giảm tập trung tinh thần nên thành ra muốn giả ngốc ngốc nhưng đầu óc lại cứ luôn thẳng thắn nói chuyện."



Hóa ra nàng đã tính toán hết cả rồi. Hắn còn uổng công đi giả ngốc.



"Nói đi, tại sao ca lại để cho đám người kia chèn ép?" Ân Cửu U trầm giọng.



"Hảo... Ta cũng nói thật với muội, Tiểu U Nhi, thật ra người có lợi là ta, ca dùng một loại thuốc độc, thật ra chuyện ca nói với muội gặp lão khất cái gì đó là giả, thật ra từ năm sáu tuổi ca đã thanh tĩnh, và ngay từ lúc đó ca đã dùng thứ thuốc có thể xem như thuốc độc... Ca có nói muội cũng sẽ không hiểu. Tiểu U Nhi, một ngày nào đó muội sẽ biết thứ ca trải qua cùng thuốc ca đã dùng." Giọng hắn u buồn vang lên.



Nghe tiếng u buồn như bản thân hắn mất mát gì đó này, Ân Cửu U cũng không tiện hỏi thêm cái gì.